"Ngươi không cần phải câu nệ như vậy. Ngươi xem Phục Linh kìa, chúng ta tuy là chủ tớ, nhưng khi ở trong phòng thì cứ tự nhiên một chút. Ngươi tuy đến với ta sau, nhưng cũng không khác gì Phục Linh, đều là người ta tin tưởng và thân cận nhất. Ta biết ngươi ít nói, nhưng thấy ngươi cứ cúi đầu đứng một bên, ta cảm thấy ngươi quá câu nệ."
Vãn Hạnh vẫn cúi đầu, nhưng nghe vậy lưng đã thẳng lên một chút, ngập ngừng một lúc mới nói:
"Nô tỳ biết rồi."
Tần Quản biết thói quen đã hình thành không thể một sớm một chiều thay đổi được, nên không nói thêm nữa. Phục Linh thấy vậy cũng bước tới, kéo tay Vãn Hạnh:
"Muội muội tốt, tiểu thư của chúng ta là người hiền lành nhất, có lúc ta còn trêu chọc tiểu thư mà cũng không thấy người giận nửa lời. Ngươi đã đến bên tiểu thư, ba chúng ta chính là người một nhà, đừng câu nệ."
Vãn Hạnh gật đầu, giọng nói đã có chút sinh khí:
"Vâng, nô tỳ biết rồi. . ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play