Tần Sương chỉ nói vậy thôi, khách điếm này dù sao cũng không phải là quán trọ hắc ám, hơn nữa họ còn có nhiều hộ vệ Tần phủ như vậy. Tuy bị chậm trễ hành trình nhưng sẽ không có phiền phức gì lớn. Thế nhưng, Tần Sương không thể nào ngờ được, một canh giờ sau, phiền phức đã tìm đến họ!
"Thôn chính, chính là nơi này! Đám người ngoài đó đêm qua đã ở đây!"
Một người đàn ông cao gầy vác cuốc đi đầu, đẩy tung cửa lớn của Trường Phúc Khách Điếm rồi vào sân. Phía sau hắn, hơn năm mươi người đàn ông trong làng, bao gồm cả thôn chính của làng Tam Nguyên, người vác cuốc, người cầm rựa, thậm chí có người còn cầm cả cung tên tự chế. Mắt họ hằn lên vẻ giận dữ, khí thế đằng đằng sát khí tiến đến trước cửa Lai Phúc Khách Điếm.
Động tĩnh này làm cho bầy ngựa trong sân sợ hãi hí vang. Ngụy Trường Phúc nghe tiếng động bước ra, thấy cả một đám dân làng giận dữ trong sân thì cũng kinh hãi biến sắc. Hắn cố nặn ra một nụ cười:
"Hoàng thôn chính, đây là chuyện gì vậy?"
Thôn chính Hoàng Văn Sơn là một ông lão gầy gò gần sáu mươi tuổi. Lão mặc một chiếc áo bông dày, tay chống một cây gậy, ánh mắt nhìn Ngụy Trường Phúc như muốn ăn tươi nuốt sống:
"Đám người ngoại hương đêm qua vào làng đang ở chỗ ngươi?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT