"Đúng là như vậy. Cửu cô nương sau khi bị bọn họ hãm hại đã quên mất chuyện này, còn tưởng rằng mình trời mưa đường trơn trượt chân rơi xuống hồ. Nếu không phải những chuyện sau này, ngay cả chính nàng cũng không biết."
Yến Trì dăm ba câu giải thích chuyện của Tần Quản. Hoắc Hoài Tín tuy trừng mắt có chút không thể tin nổi, nhưng vẫn không hỏi tiếp:
"Lại là như vậy. . . Không ngờ đại thiếu gia Tần gia này cũng ngoan độc đến thế. . ."
Hoắc Hoài Tín nói xong lại liếc nhìn ba cỗ thi thể trên mặt đất:
"Thải Hà này cũng không đơn giản, nàng ta dùng cách này, ngược lại tiết kiệm cho quan phủ chúng ta không ít công sức. . ."
Hoắc Hoài Tín cười khổ, giọng điệu vừa bất đắc dĩ lại mang vài phần mỉa mai, không biết là mỉa mai Thải Hà hay là mỉa mai Tần phủ.
Vệt trắng bạc nơi chân trời dần sáng lên, một vệt sáng vàng từ phía chân trời xuyên qua tầng mây lan tỏa ra, trời đã sáng hẳn, hơn nữa hôm nay còn là một ngày nắng. Yến Trì nhìn về phía sau, nơi có một mảng hỗn độn, chỉ thấy những tàn lửa cuối cùng cũng đã bị dập tắt, ngay cả một tia khói cũng không còn. Dưới ánh sáng trong trẻo của buổi sớm mai, nơi từng là nơi tôn quý nhất của Tần phủ càng trở nên thê thảm, hoang tàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT