Tần Quản mím môi, ánh mắt buông xuống:

"Đã khỏe nhiều rồi, đại ca yên tâm."

Phục Linh nghe Tần Sâm nhắc đến chuyện này, trong lòng chua xót, nhưng lại tỏ ra rất tin tưởng hắn:

"Đại thiếu gia không biết đó thôi, tiểu thư sau lần đó bị thương ở đầu, rất nhiều chuyện trước kia đều không nhớ rõ nữa."

Đáy mắt Tần Sâm hiện lên vẻ thương xót:

"Cửu muội muội, trước kia là phủ ta có lỗi với muội, sau này sẽ đối xử tốt với muội, muội. . ."

"Đa tạ đại ca quan tâm."

Tần Quản ngắt lời Tần Sâm:

"Trời đã khuya, mời đại ca về cho."

Tần Sâm muốn nói lại thôi, nhưng nhìn dáng vẻ cúi đầu cụp mắt của Tần Quản, hắn hiểu nàng không muốn nhắc nhiều đến chuyện này.

Tần Sâm thở dài một tiếng:

"Vậy cũng được, hai người đi nghỉ đi, đại ca đi trước."

Nói xong liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn, đáy mắt Tần Quản sâu thẳm.

"Tiểu thư, đây là trang sức của Cẩm Tú phường trong thành đó. Cẩm Tú phường không chỉ nổi danh ở Cẩm Châu mà còn vang danh khắp cả phương Nam. Trang sức của họ chỉ làm riêng cho các bậc quan to quý nhân, người thường muốn mua cũng không được."

"Lam bảo thạch này. . . màu sắc và chất lượng đều là thượng phẩm, chắc chắn tốn rất nhiều bạc. Tiểu thư, đại thiếu gia là người khiêm tốn, không hề kiêu ngạo, tài học lại uyên bác. Cả Tần phủ này, chỉ có ngài ấy là đối xử tốt với chúng ta."

Tần Quản quay đầu lại:

"Sao lại nói vậy?"

Phục Linh thở dài:

"Ngài quên rồi sao, đại thiếu gia trước đây thường đi học xa, nhưng dù vậy, mỗi lần về phủ đều cho người mang chút ngân lượng đến cho chúng ta, đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều lần rồi."

Thảo nào Phục Linh tỏ ra rất thân thuộc với Tần Sâm. Tần Quản lại nhìn về phía cổng viện, rồi nhìn sang cửa hông.

"Đi khóa cửa hông lại đi, chúng ta nên nghỉ ngơi rồi."

Phục Linh nghĩ đến bóng người lúc nãy, không dám lơ là, vội vàng đi khóa cửa hông. Lúc quay về, nàng lại nói:

"Tiểu thư, sao lúc nãy người không để nô tỳ nói hết? Đại thiếu gia tính tình lương thiện, chắc chắn sẽ giúp chúng ta điều tra!"

Đáy mắt Tần Quản lóe lên tia sắc bén:

"Không tra ra được đâu. Đêm đã khuya, bên ngoài Lan viên đường sá thông suốt, dù là ngài ấy cũng sẽ không vì chúng ta mà làm to chuyện."

Làm ầm lên, có khi còn đả thảo kinh xà.

"Rốt cuộc là ai chứ? Nô tỳ chắc chắn đó là một người."

Vào phòng, đóng cửa cẩn thận, Phục Linh vừa hầu hạ Tần Quản nghỉ ngơi vừa lẩm bẩm một mình.

Tần Quản nằm trên chiếc giường mới tinh, lòng dạ có chút không yên.

"Phục Linh, sau này đi lại trong Tần phủ phải cẩn thận hơn."

Phục Linh ngủ trên chiếc giường nhỏ cách đó không xa, nghe vậy "a" một tiếng. Nàng dường như nhận ra lời dặn này của Tần Quản không hề tầm thường, có chút kinh hãi hỏi:

"Tiểu thư. . . người thấy kẻ đó có ác ý với chúng ta sao?"

Không chỉ là ác ý, có lẽ còn là sát ý.

Tần Quản nghĩ thầm trong lòng, nhưng không thể nói thẳng với Phục Linh.

"Người trong phủ vốn đã không ưa hai chúng ta, cẩn thận vẫn hơn."

Phục Linh thở ra một hơi:

"Tiểu thư sợ chúng ta rước phiền phức ư? Tiểu thư yên tâm, điều này nô tỳ biết." Dừng một chút, Phục Linh lại có chút sợ hãi, kéo chặt chăn gấm, "Tiểu thư, đêm nay chúng ta để thêm một ngọn đèn nhé."

Màn che buông xuống, Phục Linh lờ mờ thấy được bóng Tần Quản đang nằm.

Tần Quản không nói gì, Phục Linh lại run rẩy nói:

"Nô tỳ cứ nhớ mãi dáng vẻ của tiểu thư Tống Quốc Công, không biết là ai mà có thể ra tay tàn nhẫn hại chết tiểu thư Tống gia như vậy. Sao trên đời lại có kẻ hung ác đến thế?"

Lúc Phục Linh nói những lời này, Tần Quản cũng đang từ chuyện Cửu tiểu thư bị sát hại mà nghĩ đến vụ án mạng kỳ quái và đáng sợ này.

Kẻ như thế nào mới có thể dùng cách tàn nhẫn như vậy để giết một tân nương?

Nghĩ lại, dường như chỉ có ma quỷ mới có thể mất hết nhân tính như vậy.

Nhưng những kinh nghiệm từng theo cha tiếp xúc với án ngục lại cho Tần Quản biết rõ, ma quỷ cũng chỉ là phàm nhân, hơn nữa còn rất bình thường, chúng sớm tối đối mặt với ngươi, chúng cùng bàn ăn cơm với ngươi. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play