Nàng nói xong liền đi, đám người Tưởng thị nhìn theo nàng rời đi, không ai nói lời nào.

"Mặc Thư, vừa rồi nàng ta rốt cuộc đã làm gì?"

Tần Quản vừa đi, Tần Tương đã hỏi thẳng Mặc Thư.

Mặc Thư vội nói:

"Cửu tiểu thư chỉ giúp tiểu thư châm cứu, chẳng mấy chốc tiểu thư đã nói đỡ đau hơn. Cửu tiểu thư lại bảo nô tỳ thay quần áo ướt đẫm mồ hôi cho tiểu thư, sau đó tiểu thư dường như khỏe lại, nói chuyện cũng có sức hơn. Chỉ là không lâu sau tiểu thư nói buồn ngủ, rồi ngủ thiếp đi."

Dừng lại một chút, Mặc Thư nói:

"Lúc Cửu tiểu thư châm cứu vô cùng chuyên chú, sau đó trông sắc mặt cũng không được tốt."

Tần Tương mím môi, không nói nên lời.

Tưởng thị trong lòng biết ý của Mặc Thư, bà khẽ nheo mắt không nói gì. Đúng lúc này, Tần Lệ đột nhiên từ bên ngoài sải bước xông vào:

"Bà nội! Hoàng thần y đến rồi! Con tìm được ông ấy rồi!"

Tần Lệ chạy đến mồ hôi nhễ nhại, nhưng thấy mấy người trong phòng vẻ mặt không còn căng thẳng, hoảng hốt như trước.

Tần Lệ hơi sững sờ:

"Sao vậy? Đại tẩu nàng. . ."

Lời còn chưa dứt, Tần Sương đã im lặng từ lâu bỗng lên tiếng:

"Hoàng thần y đến thì để Hoàng thần y khám! Ai biết đơn thuốc của nó có tác dụng hay không?"

Nói vậy, mọi người cũng thấy có lý. Đúng lúc này, Hoàng Cẩm Nguyên thở không ra hơi bước vào phòng:

"Thiếu phu nhân của các vị đâu? Chuyện gấp như lửa cháy, thiếu chút nữa đã chạy mất mạng lão phu rồi!"

Tưởng thị không dám lơ là, vội nói:

"Thần y đến là tốt rồi, mau đến xem đi."

Nói rồi nhường đường. Hoàng Cẩm Nguyên vừa nhìn đã thấy Diêu Tâm Lan, ông "hử" một tiếng rồi đi đến bên giường, trước tiên liếc nhìn một cái, rồi nhíu mày, lại đi bắt mạch, sau đó mày càng nhíu chặt hơn.

Tần Tương trầm giọng:

"Thần y, có phải đại tẩu không ổn không?"

Hoàng Cẩm Nguyên ngồi trên chiếc ghế thấp, thở hổn hển hai hơi, sau đó quay đầu lại nhìn gia đình Tần phủ với vẻ mặt tức giận:

"Các vị không phải nói không mời đại phu khác, chỉ chờ lão phu sao? Mạng của lão phu sắp bị nhị thiếu gia nhà các vị kéo đi mất rồi, mà thiếu phu nhân lại nằm yên ở đây? Các vị. . ."

Hoàng Cẩm Nguyên tức đến râu ria dựng đứng, rồi lại nhíu mày:

"Vừa rồi là ai đã khám bệnh cho thiếu phu nhân của các vị?"

Lâm thị vội nói:

"Chính là Cửu cô nương trong phủ."

Hoàng Cẩm Nguyên trừng mắt, vỗ đùi nói:

"Tiểu Y tiên! Tiểu Y tiên của phủ các vị đó!" Nói rồi Hoàng Cẩm Nguyên đảo mắt một vòng, hiểu ra, cười nhìn mấy người Tưởng thị, "Thì ra là các vị không yên tâm về y thuật của Tiểu Y tiên à!"

Nói rồi Hoàng Cẩm Nguyên quay đầu nhìn Diêu Tâm Lan trên giường:

"Vậy thì các vị đã sai lầm lớn rồi. Mạch tượng và khí sắc của thiếu phu nhân các vị, đúng là vừa qua một kiếp nạn. Nếu không có Cửu cô nương mà cứ chờ lão phu đến, lão phu cứu được thiếu phu nhân cũng phải tốn không ít công sức, còn đứa bé trong bụng nàng có giữ được hay không thì càng không chắc."

Nói rồi Hoàng Cẩm Nguyên dở khóc dở cười lắc đầu, nhất thời khiến mọi người trong Tần phủ mặt mày nóng ran.

"Có kê đơn thuốc không? Đưa lão phu xem thử."

"Có!"

Tần Sâm lập tức phản ứng, đưa đơn thuốc lên.

Hoàng Cẩm Nguyên nhận lấy, nheo mắt lại, rồi lắc đầu thở dài:

"Thật khó tin, Cửu cô nương của các vị mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, mà trình độ y thuật lại phi thường đến vậy."

Nói rồi đặt đơn thuốc xuống đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa:

"Từ nay về sau, Tần phủ các vị dù bệnh nặng hay nhẹ cũng không cần mời ta đến nữa. Hoàng Cẩm Nguyên ta không còn là số một ở thành Cẩm Châu này nữa rồi."

Bên này, vì trời đã tối, Tần Quản và Phục Linh đi rất chậm.

Phục Linh thở dài:

"Vị thiếu phu nhân này đối với thiếu gia thật là si tình. Bây giờ tiểu thư cứu được thiếu phu nhân, cũng là tác thành cho một đôi uyên ương. Không biết họ có nhớ đến ơn của tiểu thư không."

Dứt lời, hai người đã đi đến trước Tây hậu viện.

Nhìn tiểu viện hoang vu, hẻo lánh này, trong lòng Phục Linh không khỏi có chút cô quạnh. Nàng đang định tiến lên đẩy cửa sân thì phía sau không xa lại vang lên một tràng tiếng bước chân dồn dập.

"Cửu tiểu thư! Cửu tiểu thư chờ một chút!"

Nghe tiếng này, cả hai người Tần Quản đều quay lại. Chẳng mấy chốc, Thải Hà đã dẫn hai tỳ nữ chạy đến trước mặt.

Thải Hà cúi người chào Tần Quản:

"Cửu tiểu thư, lão phu nhân nói, từ hôm nay người chuyển đến Đinh Lan Uyển ở phía trước ở." Nói rồi vẫy tay với tỳ nữ phía sau, "Mau, đi giúp Cửu tiểu thư dọn đồ. . ."

Tần Quản nhướng mày, Tưởng thị nhanh vậy đã thay đổi cách nhìn về nàng rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play