Hoắc Ninh mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Tần Quản.
Không phải nàng thích hắn sao? Sao nàng dám hỗn xược như vậy!
Hắn vô tri? Hắn ngu xuẩn? Hắn chỉ có cái mã bên ngoài và thân phận công tử tri phủ?
Hoắc Ninh nắm chặt tay, hắn chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy. Và khi sự sỉ nhục này đến từ một nữ tử, lại còn là một nữ tử từng ngưỡng mộ hắn, cơn tức giận và xấu hổ trong lòng hắn đã lên đến đỉnh điểm!
Hoắc Ninh tức giận nhìn Tần Quản, nhưng hắn còn chưa kịp nổi đóa, Tần Sương đã kinh ngạc bước lên một bước, giơ tay định tát Tần Quản:
"Đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi, sao ngươi dám đối với Hoắc ca ca vô. . ."
Chữ "lễ" còn chưa kịp nói ra, tay Tần Sương đã bị Tần Quản nắm chặt.
Tần Quản bình tĩnh siết chặt cổ tay Tần Sương, khiến Tần Sương đau đến đỏ cả mắt. Tần Sương cố sức giãy giụa, nhưng không hiểu sao, lại bị Tần Quản trông có vẻ yếu ớt khống chế không thể nhúc nhích.
Tần Sương lập tức nhớ lại sự tàn nhẫn của Tần Quản khi kéo nàng ta xuống hồ, đáy mắt nàng ta lóe lên vẻ sợ hãi, nhất thời hối hận.
"Ngươi. . . ngươi muốn làm gì. . ."
Tần Quản không nói gì, chỉ nhìn Tần Sương với ánh mắt sâu thẳm.
Đôi mắt trong như suối của nàng bỗng trở nên tối tăm như vực sâu. Tần Sương bị nàng nhìn đến sống lưng lạnh toát, nỗi sợ hãi trong lòng tích tụ dần, chẳng mấy chốc đã đè bẹp thân hình mập mạp của nàng ta:
"Ta, ta không cố ý. . . ta. . ."
Tần Sương vừa nói vừa giãy giụa, Tần Quản đột nhiên buông nàng ta ra.
Tần Sương bất ngờ không kịp đề phòng, mất thăng bằng, lùi lại hai bước rồi ngã phịch xuống đất. Khóe mắt nàng ta ươn ướt, nước mắt lập tức lăn dài, nhưng lại không dám khóc lớn, bộ dạng vừa thảm hại vừa nực cười.
Tần Quản phẩy phẩy tay áo, đi vòng qua Hoắc Ninh về phía cổng tây:
"Hoắc công tử không cần tin những lời đồn nhảm nực cười đó. Ta ngược lại cảm thấy, Hoắc công tử và lục tỷ của ta bất kể là tài học hay phẩm cách đều vô cùng xứng đôi."
Tần Quản nói xong, quay đầu lại nhìn Phục Linh đang ngơ ngác:
"Phục Linh, ngươi nói xem?"
Phục Linh sững sờ, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng:
"Vâng, vâng, vâng, Hoắc công tử và Lục tiểu thư quá xứng đôi!"
Lông mày Hoắc Ninh càng nhíu càng chặt, hắn đột ngột xoay người, nhìn bóng lưng Tần Quản mà tức đến run người.
Lại cúi đầu xuống, thấy Tần Sương mặt đẫm nước mắt đang nhìn hắn đắm đuối. Hắn nghiến răng, chỉ cảm thấy câu nói "xứng đôi" này còn sỉ nhục hơn cả việc nói hắn chỉ có cái mã bên ngoài và thân phận công tử tri phủ!
Yến Trì ở bên tường hoa xa xa lặng lẽ cười, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, nhìn theo bóng lưng Tần Quản khuất dần.
"Bạch Phong, vị Tần cô nương này có phải là người của Tần gia ở Cẩm Châu thuộc Trung Dũng Hầu phủ không?"
Yến Trì vừa hỏi, một bóng người đã lặng lẽ xuất hiện từ trong bóng tối sau lưng hắn. Bạch Phong cúi đầu nói:
"Là cô nữ của nhị phòng Trung Dũng Hầu phủ. Bảy năm trước cha mẹ đều qua đời vì tai nạn, sau khi ở tạm tại Trung Dũng Hầu phủ ở kinh thành ba năm thì được đưa đến Cẩm Châu."
Dừng lại một chút, Bạch Phong lại nói:
"Nửa tháng trước nàng rơi xuống hồ mà chết, có lời đồn là vì công tử của Hoắc tri phủ. Nhưng sau khi chết một ngày một đêm thì sống lại, còn cứu được tỳ nữ của mình định thắt cổ tự vẫn. Chuyện này ở Tần phủ ồn ào một thời gian, nhưng đã bị Tần phủ ém nhẹm. Ba ngày trước, nàng ở ven đường cứu Thái trưởng công chúa đang nguy kịch, hôm nay được Thái trưởng công chúa coi là thượng khách."
Yến Trì nheo mắt lại càng chặt, đáy mắt lấp lánh dần bị một tầng sâu thẳm thay thế.
"Tần Quản. . ."
Yến Trì thì thầm.
Đáy mắt Bạch Phong lóe lên một tia kinh ngạc, chủ tử nhà hắn trước nay không gần nữ sắc, bây giờ lại có hứng thú với vị Tần cô nương lần đầu gặp mặt này sao?
"Chủ tử, vị Tần cô nương này có chuyện gì sao?"