Trời vừa sáng, tiếng thét kinh hoàng đã xé tan sự yên tĩnh của Tần phủ.

Đại quản gia Lưu Xuân đang rửa mặt, nghe động tĩnh bên ngoài thì nhíu mày, đang định quát hỏi thì cửa phòng bị đẩy mạnh ra. Gã sai vặt thân cận Hà Hưng mặt mày hoảng loạn chạy vào:

"Chủ tử, không hay rồi! Cửu tiểu thư hồi hồn rồi!"

Lưu Xuân nhíu mày, nghi ngờ mình nghe nhầm:

"Cửu tiểu thư làm sao?"

Hà Hưng vội vàng nói:

"Hồi hồn! Cửu tiểu thư hồi hồn rồi! Dương ma ma đang canh linh cữu chạy như điên ra tiền viện, dọc đường cứ la Cửu tiểu thư sống lại rồi, còn nói Cửu tiểu thư đứng dậy nói chuyện nữa. Bây giờ người trong phủ đều đổ về Tây hậu viện cả rồi. . ."

Lưu Xuân đã ngoài ba mươi, kiến thức rộng, nhưng chuyện người chết hồi hồn thì hắn không tin.

Hà Hưng thở hổn hển:

"Ngoài ra, Dương ma ma còn nói Phục Linh thắt cổ rồi!"

Lưu Xuân giật mí mắt, vội lau mặt rồi đi ra ngoài:

"Dương ma ma đâu?"

"Bà ta la hét suốt đường, trông như bị dọa mất trí, bây giờ đã bị người ta giữ lại rồi. Chủ viện và bên lão phu nhân chắc chắn đã nhận được tin. Chủ tử, phải làm sao đây?"

Lưu Xuân sải bước nhanh:

"Ngươi đến Tây hậu viện xem sao, ta đến chủ viện."

Hà Hưng nhanh nhảu đáp lời, ra khỏi cửa liền chạy về hướng tây bắc.

"Hồi hồn! Cửu tiểu thư vậy mà hồi hồn! Còn chưa đến thất tuần đầu tiên mà!"

"Đúng vậy, không lẽ bị tà ma gì nhập vào rồi? Lúc Cửu tiểu thư được vớt lên, mấy người đã bắt mạch, đều khẳng định là đã tắt thở. Hơn nữa, lúc Cửu tiểu thư chết mắt vẫn mở trừng trừng. . ."

"Hay là oán khí quá nặng, biến thành lệ quỷ rồi?"

Trên đường đến Tây hậu viện toàn là hạ nhân Tần phủ. Truyền thuyết người chết hồi hồn thì nhiều, nhưng tận mắt thấy thì chẳng có mấy ai. Bọn hạ nhân đi thành từng tốp nên cũng không thấy sợ, ngược lại còn coi như chuyện lạ để xem náo nhiệt.

Hà Hưng chạy như bay, đến Tây hậu viện thì không khỏi sững sờ.

Tây Uyển vốn hoang vắng, tĩnh mịch nay bị vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài, sao lại có nhiều người đến vậy!

Hà Hưng nhíu mày, gạt những người cản đường để chen lên phía trước. Khi gạt được người cuối cùng, da đầu Hà Hưng tê rần!

Ngọn đèn tang trước cổng viện trông thật bắt mắt. Tần Quản một thân thọ y trắng toát, sắc mặt trắng bệch, tóc đen xõa vai, tà áo phiêu diêu bước trên con đường nhỏ dẫn đến Tây hậu viện. Nhìn từ xa, chỉ thấy dáng người nàng lạnh lẽo, hư ảo, không phân biệt được là người hay quỷ.

Hà Hưng trợn tròn mắt, Tần Quản chính là do hắn tận mắt thấy vớt từ dưới hồ lên!

"Cửu. . . Cửu tiểu thư tha mạng, nô tỳ tội đáng muôn chết đã nói lời bất kính với ngài. Cửu tiểu thư đại nhân đại lượng, xin tha mạng cho nô tỳ. Nô tỳ sẽ chép kinh cho ngài chín mươi chín lần, lại. . . lại cúng cho ngài mười ngọn đèn trường minh. . ."

Triệu ma ma run rẩy đi phía trước, sợ đến mức bật khóc. Dương ma ma la hét chạy đi, còn bà ta thì bị dọa đến mềm nhũn cả người. Vốn tưởng Cửu tiểu thư biến thành cương thi đến đòi mạng, nhưng nàng chỉ bảo bà ta dẫn đường đi tìm Phục Linh.

Lẽ nào nàng biết Phục Linh đã chết? Muốn đưa Phục Linh cùng đi đầu thai?

Tần Quản mặt không biểu cảm nhìn tiểu viện phía trước, mày hơi nhíu lại.

Tây hậu viện cách linh đường chưa đến hai mươi trượng, cổng viện nhỏ hẹp, tường vây thấp, xung quanh cỏ cây um tùm, vừa hẻo lánh vừa lạnh lẽo. Cửu tiểu thư của Tần phủ lại sống ở một nơi như thế này sao?

Ý nghĩ này thoáng qua, trong lòng Tần Quản lúc này chỉ có hai chữ: Phục Linh.

Bất kể là bản năng của một y giả kiếp trước, hay là những gì nghe được lúc ý thức mơ hồ, nàng đều không thể bỏ rơi người trung bộc muốn đi theo chủ tử này. Nghĩ vậy, Tần Quản đã đi đến trước cổng Tây hậu viện.

"Mở cửa."

Giọng Tần Quản khàn khàn, trong ánh nắng ban mai se lạnh này, lại mang một vẻ lạnh lẽo đến rợn người.

Triệu ma ma run lên, vội tiến lên đẩy cánh cửa viện đang khép hờ ra.

Cửa vừa mở, qua khoảng sân giữa, người bên ngoài có thể thấy ngay người đang treo trên xà nhà trong phòng.

Ánh mắt Tần Quản trầm xuống, nàng lướt qua Triệu ma ma, bước nhanh vào trong.

Hà Hưng ở phía xa hít một ngụm khí lạnh. Dương ma ma nói thật, Phục Linh đã thắt cổ!

"Đó là Phục Linh! Phục Linh thật sự thắt cổ rồi!"

Những người vây xem chỉ dám nhìn từ xa, không dám đến gần Tần Quản. Đợi Tần Quản vào sân, họ mới dám nhích lại gần. Càng đến gần, càng thấy rõ cảnh tượng trong phòng.

"Các ngươi nói xem Cửu tiểu thư rốt cuộc là người hay quỷ?"

"Trời đã sáng trưng rồi, nếu là quỷ, sao dám đối mặt với nhiều người chúng ta như vậy?"

"Đúng vậy, các ngươi thấy không, trên mặt đất có bóng của Cửu tiểu thư!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play