Lâm Từ Quý quá sơ suất, Lâm Hiệp cũng quá sơ suất. Trước khi vào khe núi, họ thậm chí không chút do dự. Ở kinh thành quá lâu, họ đã quên đây là Sóc Tây, mà Sóc Tây vốn là địa bàn của Sóc Tây quân. Họ cho rằng đông người thế mạnh là ưu thế tuyệt đối, mà không nghĩ rằng trong đêm tuyết, nơi đâu cũng có thể ẩn giấu sát cơ.
Sau mưa tên vẫn là mưa tên. Người bên dưới thậm chí không phân biệt được đâu là bóng cây, đâu là bóng người trên sườn núi. Có kẻ quay đầu bỏ chạy, có kẻ giương cung bắn loạn, cũng có kẻ xuống ngựa định xông lên sườn núi, nhưng đi chưa được hai bước đã bị một mũi tên bắn hạ.
Thế trận gần như nghiêng hẳn về một phía. Lâm Từ Quý dẫn binh cuối cùng cũng nhận ra điều này, lập tức hô lớn "Rút lui"!
Lâm Hiệp đi bên cạnh thỉnh thoảng dùng đao kiếm gạt đi những mũi tên lạc từ trên núi bắn xuống, vừa nói:
"Tướng quân! Sao lại rút lui! Chúng ta đông gấp đôi bọn họ!"
Lâm Từ Quý tức giận nói:
"Đông gấp đôi thì sao? Thiên thời địa lợi đều ở chỗ hắn! Không đi nữa chúng ta sẽ toàn quân bị diệt!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play