"Vương phi nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, tuyệt đối đừng để bị thương. Bên Sóc Tây dường như rất lạnh, Vương phi cũng đừng để bị bệnh, nô tỳ chờ Vương phi trở về."
Tần Quản thương xót ôm lấy Phục Linh, trong lòng cũng có chút không nỡ:
"Nha đầu ngốc, ta nhất định sẽ ổn thôi. Ngươi trên đường cũng phải cẩn thận, không cần phải vội vàng. Những việc khác ta đã dặn dò Triệu Viêm rồi, mỗi ngày xuất phát sớm một chút, trời vừa tối thì nghỉ ngơi, như vậy nửa tháng là có thể đến thành Tây Lâm. Sau khi đến đó, đợi thêm nửa tháng nữa ta sẽ trở về."
Phục Linh cúi đầu lau nước mắt, Tần Quản thở dài nói:
"Tuy có người bảo vệ ngươi, nhưng đến nơi xa lạ, mọi việc đều phải cẩn thận. Tương lai ngươi là nha đầu chưởng sự bên cạnh ta, tuyệt đối đừng để ta lo lắng, có chuyện gì thì cứ bàn bạc với Triệu Viêm."
Triệu Viêm thân cao bảy thước, thân hình săn chắc, tuy mặc y phục mùa đông nhưng vẫn có thể nhìn ra cơ bắp rắn rỏi bên dưới. Dường như vì Yến Trì quản giáo cực nghiêm, Triệu Viêm cũng không phải là người hay cười nói, chỉ đứng đó thôi cũng đã toát ra khí thế đáng sợ. Hơn nữa, người này làm việc vốn trầm ổn, để hắn bảo vệ Phục Linh, Tần Quản tự nhiên cũng yên tâm.
Hai người lưu luyến chia tay một lúc lâu, đám người Yến Trì bên cạnh đều đang chờ. Tần Quản thấy trời không còn sớm, lúc này mới vội vàng trở lại xe ngựa. Thấy Phục Linh khóc đỏ cả mắt, nàng đành nhẫn tâm hạ lệnh xuất phát trước. Xe ngựa lăn bánh, đi được nửa dặm quay đầu lại mới thấy đoàn xe của Phục Linh chậm rãi khởi hành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT