Sáng sớm hai ngày sau, Tần Quản lần thứ hai bước ra khỏi cổng Tần phủ.

Ngoài cửa phủ, năm chiếc xe ngựa tinh xảo hoa mỹ xếp thành hàng dài, phô rõ sự quyền quý của Tần phủ. Trước xe ngựa, tỷ muội Tần Tương, Tần Sương và nhị thiếu gia Tần Lệ đều đã mặc trang phục lộng lẫy đứng chờ. Thấy Tần Quản đi ra, cả ba đều nhìn sang.

Trong ánh nắng ban mai trong trẻo, Tần Quản vận một bộ váy xếp nếp màu xanh khói vẽ lan trong mưa, hai hàng lông mày lá liễu cong cong ẩn vào tóc mai, mắt sáng răng trong, tóc đen búi kiểu ve sầu. Nàng từ cửa phủ khoan thai bước ra, dáng người thướt tha uyển chuyển, mỗi bước đi, vạt váy phấp phới tựa như hai áng mây lam từ xa lại gần. Ba người trước xe nhất thời nhìn đến ngây người, ngay cả Tần Sương, người ghen ghét Tần Quản nhất, cũng phải để lộ ánh mắt kinh diễm.

Rõ ràng đã là đầu thu se lạnh, nhưng sự xuất hiện của Tần Quản lại khiến cho bầu trời ảm đạm ngoài phủ như bừng sáng. Nàng khẽ chau mày liễu, phong thái đoan trang, đôi mắt tựa đá hắc diệu sâu thẳm mê người, mỗi cái nhíu mày, mỗi cử động đều toát lên vẻ thanh tao quý phái đến tột cùng.

Tần Quản của trước kia ngũ quan tuy tinh xảo nhưng không có chút linh khí nào. Giờ đây, Tần Quản chết đi sống lại, nhan sắc của nàng cũng như được tái sinh, phảng phất tuyệt thế mỹ nhân từ trong tranh bước ra, như một bóng hồng kinh diễm giữa mây nhẹ trăng trong, chỉ cần xuất hiện cũng đủ khiến vạn vật xung quanh lu mờ. Tất cả mọi người có mặt đều ngây ngẩn nhìn Tần Quản, đến thở cũng không dám.

Tần Tương nhanh chóng cau mày, Tần Sương cũng siết chặt tay áo, vẻ mặt đầy khó chịu. Nàng ta đảo mắt một vòng, khi phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Tần Quản, sự tức giận và không cam lòng trong đáy lòng càng bùng lên!

"Đến muộn như vậy! Có biết hai chữ quy củ viết thế nào không!"

Tần Sương lạnh lùng quát lên một tiếng, khiến mọi người sực tỉnh. Tần Quản nghe vậy chỉ hờ hững liếc nhìn, vẻ mặt không chút gợn sóng như thể chẳng nghe thấy gì. Tần Sương thấy thế càng thêm tức tối, đang định nổi đóa thì vừa vặn trông thấy Tưởng thị và Lâm thị bước ra.

Tần Sương thoáng do dự, rồi nuốt lại những lời mắng nhiếc đã đến bên miệng.

Lâm thị và Thải Hà dìu Tưởng thị chậm rãi bước ra. Cả ba người bất giác nhìn về phía mấy cỗ xe, rồi lại cùng lúc nhìn về phía Tần Quản. Một lát sau, Tưởng thị phân phó:

"Đến An Dương Hầu phủ, không được thất lễ, đi thôi."

Tưởng thị lên chiếc xe đầu tiên, Lâm thị lên chiếc thứ hai, Tần Lệ và tỷ muội Tần Tương chia nhau ngồi hai chiếc thứ ba và thứ tư, còn Tần Quản thì ngồi chiếc cuối cùng. Vừa lên xe, Phục Linh đi theo sau đã thở phào một hơi.

"Nhìn thấy lão phu nhân là con lại thấy sợ. Lục tiểu thư mới là người vô quy củ nhất mà còn dám nói tiểu thư."

Tần Quản phẩy phẩy tay áo, không đáp lời. Phục Linh lại nói:

"An Dương Hầu phủ mời tiểu thư, ngay cả lão phu nhân cũng không biết tại sao, thật là kỳ lạ."

"Yên tâm đi, đến An Dương Hầu phủ sẽ biết."

Tần Quản trấn an Phục Linh một câu, đôi mắt khẽ nheo lại. Nàng cũng muốn biết vì sao An Dương Hầu phủ lại mời mình.

Trời vẫn còn sớm, xe ngựa đi rất chậm. Tần phủ nằm ở phía đông thành, còn An Dương Hầu phủ thì ở phía tây, một đông một tây, khoảng cách quả thực không gần. Trên đường, Tần Quản vén rèm xe lên, ngắm nhìn thành Cẩm Châu phồn hoa như gấm.

"Tiểu thư, những cỗ xe ngựa này dường như đều đi đến An Dương Hầu phủ!"

Tần Quản nhìn theo hướng Phục Linh chỉ, quả nhiên, trên đường phố dù chưa đến giữa trưa đã có hết cỗ xe ngựa hoa lệ này đến cỗ xe ngựa hoa lệ khác, tất cả đều hướng về phía tây thành.

"Quả nhiên là An Dương Hầu phủ, có vị Thái trưởng công chúa kia ở đó, những người này đều không dám qua loa."

Càng đến gần tây thành, tốc độ xe ngựa càng chậm lại. Thế tử An Dương Hầu thành hôn, khách khứa đến Hầu phủ đông như mây, đừng nói là Cẩm Châu phủ, ngay cả kinh thành cũng có khách đến dự, vì vậy hai con phố bên ngoài Hầu phủ đã bắt đầu tắc nghẽn.

Lúc khởi hành vẫn còn là sáng sớm, vậy mà khi xe ngựa của Tần phủ đến trước An Dương Hầu phủ thì đã gần trưa.

Xe ngựa vừa dừng, Phục Linh đã đỡ Tần Quản xuống. Ngay lập tức, An Dương Hầu phủ nguy nga mà trang nhã hiện ra trước mắt, cùng với đó là khung cảnh trang hoàng lộng lẫy, xa hoa và những vị khách khứa áo quần lụa là.

Tần Quản không nhìn nhiều, chỉ lặng lẽ đi theo sau Tưởng thị.

So với một Tần Quản trầm tĩnh biết lễ nghĩa, Tần Tương và Tần Sương lại có vẻ thiếu kiên nhẫn hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play