Tháng Chạp mùa đông, phía bắc Vân Vụ Sơn tuyết rơi trắng xóa. Khi hoàng hôn buông xuống, hành doanh được thu dọn gọn gàng, toàn bộ đội quân gồm năm ngàn người cùng nhau nam tiến.
Vân Lĩnh rất gần kinh thành, nhưng vị trí lại vô cùng hẻo lánh, vì thuộc quân đồn trú Lạc Dương nên nhiều tướng lĩnh ở kinh thành không biết đến sự tồn tại của nơi này. Sau khi đêm xuống, tốc độ hành quân của cả đội chậm đi đáng kể, tuyết vốn đã tạnh lại bắt đầu rơi, khiến việc hành quân càng thêm khó khăn.
Tần Quản vẫn ngồi trên chiếc xe ngựa lớn lúc đến, trong xe có lò sưởi nên rất ấm áp. Đi về phía nam suốt một đêm, đến rạng sáng, đội quân mới đi được hơn trăm dặm. Dù đã hành quân cả đêm, nhưng hôm nay Yến Trì vẫn không có ý định cho đội quân dừng lại nghỉ ngơi, chỉ cho nửa canh giờ để bổ sung lương thực, sau đó lại tiếp tục hành trình.
Ở phía trước đội quân, Chu Du và Yến Trì cưỡi ngựa đi cạnh nhau, Chu Du nói:
"Chiếu lệnh lần này đã ban, tốc độ truyền chiếu lệnh nhanh hơn tốc độ chúng ta nam tiến, Điện hạ nghĩ thế nào?"
Tin tức đã được gửi đến từ đêm hôm trước, đối với hành động này của Hoàng đế, Yến Trì cũng không ngạc nhiên. Hắn đưa Tần Quản rời kinh thành, Hoàng đế vừa nghĩ đã biết hắn định làm gì. Thay vì chờ hắn đến Sóc Tây kiểm soát quân Sóc Tây, chi bằng định cho hắn tội danh mưu nghịch trước. Có cái danh này, trên đường đi hắn không biết sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực.
"Lâm Hiệp là cháu của Lâm Chương, là người Hoàng đế có ý định bồi dưỡng làm thống lĩnh Cấm vệ quân kế nhiệm. Hắn làm chỉ huy sứ, chắc hẳn còn cầm hổ phù có thể điều động quân đồn trú phía nam. Đội quân của chúng ta đi hơi chậm, hơn nữa ta còn muốn nam tiến đến Kiến Châu một chuyến, nên tốt nhất chúng ta nên đi riêng."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT