Dạy thì đương nhiên phải dạy, nhưng người khác có lẽ sẽ không nói trắng trợn như vậy. Tần Quản thật sự không chịu nổi cảm giác dính nhớp trên người, vội vàng thay y phục rồi đi đến noãn các. Bên ngoài tuy là mùa đông giá rét, nhưng địa long trong phòng lại đốt rất ấm. Vừa rồi cả người trang điểm cầu kỳ, không tiện dùng bữa, bây giờ đã thoải mái hơn nhiều. Bạch Anh bưng tới cho Tần Quản một chén cháo hạt sen bích canh. Một hồi bận rộn, thời gian đã trôi qua khá lâu, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào từ chính viện vọng lại. Tần Quản thầm thở dài, không biết đêm nay còn náo nhiệt đến bao giờ. Nàng đã thấy hơi buồn ngủ, nếu là ngày thường thì đã đi ngủ thẳng, nhưng đêm nay lại khác.
Tần Quản tựa vào chiếc gối trên trường kỷ, nhìn chữ Song Hỷ dán trên cửa sổ. Từ hôm nay, nàng đã là thê tử của Duệ Vương.
Nghĩ vậy, trong lòng Tần Quản dâng lên cảm giác đủ đầy, vội quay đầu hỏi:
"Miếng bánh hạt dẻ của ta đâu rồi?"
Câu hỏi này khiến Phục Linh dở khóc dở cười:
"Vương phi thật là. . . Nó bị bóp nát cả rồi, nô tỳ vừa để ở bên ngoài. . . Giờ đã nguội lạnh, không ăn được nữa đâu ạ."
Tần Quản nghĩ ngợi một lát, cười rồi không nài ép nữa, nàng nhìn một vòng quanh phòng rồi nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT