Tần Quản không thấy được đường phía trước, chỉ nghe thấy tiếng người và tiếng pháo cùng lúc vang lên inh ỏi. Nàng ngay cả lời Tần Diễm nói cũng không nghe rõ, tai ù đi vì tiếng ồn, tầm mắt lại bị che khuất, Tần Quản không khỏi thấy bất an. Nhưng Yến Trì vẫn nắm chặt tay nàng không buông. Bỗng nhiên, mọi người reo lên một tiếng. Tần Quản không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngay sau đó, nàng cảm thấy Yến Trì buông tay mình ra, nàng còn chưa kịp phản ứng, người đã bị Yến Trì bế thốc lên.
Đám đông reo hò, cười đùa ầm ĩ. Tần Quản bị che khuất tầm nhìn, không thấy được vẻ mặt của mọi người, chỉ theo bản năng ôm lấy cổ Yến Trì. Yến Trì cười khẽ, rồi thấp giọng nói "Ôm chặt vào" rồi sải bước đi ra ngoài. Tần Quản dường như nghe thấy Tần Nghiệp cười nói gì đó, lúc này mới muộn màng đỏ mặt.
Tuy không nhìn thấy, nhưng con đường trong phủ Tần Quản đã thuộc lòng. Yến Trì sải bước ra ngoài, đến cửa phủ, Tần Quản biết đã ra khỏi phủ. Tiếng pháo nổ vang suốt đường đi, người đưa dâu, người đón dâu đều đông đúc đi theo. Vừa ra khỏi cửa, lại có tiếng pháo không ngớt. Tai Tần Quản ù đi, nhưng lòng lại chợt thấy trống rỗng. Ở Hầu phủ gần một năm, vừa rồi vợ chồng Tần Thuật cũng đã nhận lễ của nàng, trong lòng nàng, họ tuy không có huyết thống, nhưng cũng là trưởng bối. Bây giờ xuất giá, hai ngày nữa lại phải rời kinh, lòng nàng không khỏi dâng lên một nỗi lưu luyến khó tả. Nghĩ đến cha mẹ đã khuất, lòng lại thêm một trận chua xót.
Yến Trì dường như cảm nhận được, cánh tay không khỏi siết chặt hơn:
"Sắp lên kiệu rồi, Quản Quản."
Tần Quản "ừ" một tiếng, Yến Trì lại ôm chặt lấy nàng:
"Sắp về đến nhà rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT