Lúc này, cách đại doanh Sóc Tây hơn trăm dặm về phía tây, doanh trại trấn Bạch Thạch đã bị quân của Tề tiên sinh và Ngu Thất hoàn toàn kiểm soát. Trấn Bạch Thạch nằm ở phía bắc của khe Bạch Thạch hẹp dài, vài chục hộ thợ săn sống rải rác trong thung lũng phía nam. Doanh trại của trấn Bạch Thạch đóng trên sườn núi ở cuối khe núi. Nơi này cách doanh trại chính rất xa, lại có địa thế hiểm trở, rất ít khi bị người Nhung tấn công lén, nên dần dần bị doanh trại chính lơ là, thường chỉ đóng quân hơn một trăm lính gác để quan sát tình hình địch.
Sở Phi Thịnh đón gió tuyết tiến vào chủ trướng, vỗ một cái lên soái án:
"Tên tạp chủng Lâm Từ Quý, Chu Khánh An và mấy người nữa đều bị hắn bắt giải đến Lương Châu rồi. Dọc đường đi đều là quân đồn trú Lương Châu canh giữ, người của chúng ta không thể nào tấn công được."
Sở Phi Thịnh đã ngoài bốn mươi, nhưng vẫn lưng hùm vai gấu, tinh thần quắc thước. Nghĩ đến Duệ Thân vương đã mất, rồi lại nghĩ đến những người anh em cũ của mình bị bắt đi, trong lòng từng cơn giận dữ cuộn trào:
"Vụ án quân lương hắn nhất định sẽ đổ tội lên đầu mấy người lão Chu. Nếu chúng ta không cứu, thì cứ chờ nhặt xác lão Chu đi. Đáng ghét, thật sự đáng ghét!"
Trên người Tề tiên sinh khoác một chiếc áo choàng mỏng. Gió lạnh bên ngoài gào thét thổi vào, khiến ông ho khan dữ dội mấy tiếng. Ông khàn giọng nói:
"Tướng quân đừng vội, Tiếu Trừng và những người khác đang ở Lương Châu. Chúng ta gửi thư qua đó, thế nào cũng sắp xếp được. Dọc đường đi họ không dám lơ là, nhưng khi đến Lương Châu, chắc chắn sẽ lơi lỏng cảnh giác."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play