Lúc Triệu Thục Hoa từ Sùng Chính điện đi ra, sắc mặt có chút trắng bệch.
Dừng bước nhìn lên bầu trời, đáy mắt Triệu Thục Hoa lại không có nửa phần sợ hãi. Khóe môi bà nở một nụ cười lạnh, nghĩ đến vẻ mặt của Yến Hoài vừa rồi, trong lòng bà vừa thấy đúng như dự liệu lại vừa phẫn nộ khôn tả. Sau đó, bà hít một hơi thật sâu, đè nén tất cả sự tức giận xuống.
Chỉ trong chớp mắt, Phùng Linh Tố dẫn theo thị nữ từ phía không xa đi tới.
Phùng Linh Tố mặc một bộ cung trang màu thiên thanh, trên vạt váy có hoa văn hải đường rực rỡ như thật. Rõ ràng là cuối thu, nhưng trên người Phùng Linh Tố lại toát lên vẻ tươi sáng của mùa xuân, cả người cũng trông sinh động và mảnh mai. Chỉ có người phụ nữ được đắm mình trong sự sủng ái mới có thể giữ được vẻ đẹp không phai.
Triệu Thục Hoa nhìn Phùng Linh Tố đến gần, đáy mắt không hề có sự ghen tị hay căm hận.
Bà chỉ thấy thương hại, thương hại trên đời lại có một kẻ ngu ngốc như Phùng Linh Tố.
"Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play