"Hoàng thượng rất ghét việc kết bè kết phái, nên bao nhiêu năm nay dù Thái tử và Thành Vương muốn lôi kéo lòng người cũng không dám công khai. Còn những người bên dưới muốn nịnh hót cũng không dám tùy tiện đến gần, nếu không cẩn thận còn gây rắc rối cho Thái tử và Thành Vương. Mấy năm nay, Thái tử và Thành Vương cũng không có đại hỉ sự gì, nên mọi người không có cớ để tặng quà. Dịp lễ tết, nghe đồn hoàng thượng cài cắm tai mắt, nên mọi người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."
"Nhưng lần này, hai vị điện hạ đại hôn, lại có thể quang minh chính đại tặng quà, không chỉ phải tặng, mà còn không được thua kém người khác. Nhưng cũng phải xem tình hình, có người nóng vội, không có đầu óc, chỉ biết mang những vật vô giá đến phủ Thái tử và Thành Vương, vừa khoe khoang lại vừa ngu ngốc. Còn những kẻ cáo già thì biết 'giấu quà', bề ngoài tặng một pho tượng Ngọc Quan Âm, nhưng bên trong lại giấu dạ minh châu Đông Hải, bề ngoài tặng một cuộn tranh cổ bình thường, nhưng bức tranh thật bên trong lại là của thánh thủ tiền triều, là thứ mà hai vị điện hạ đã ao ước từ lâu. . ."
Nhạc Ngưng cười nói:
"Hai ngày trước, nhị ca nói chủ sự của huynh ấy cũng đang nghĩ xem nên tặng quà gì. Nghe nói Thái tử thích gỗ tử đàn lá nhỏ, vị chủ sự đó liền đem một khối gỗ tử đàn gia truyền ra hiến, nhưng lại thấy tượng Phật quá tầm thường, không biết nên cho người ta tạc thành hình gì. Sau đó tình cờ biết Thái tử thích chim, liền cho người tạc một con chim ưng. . ."
Nhạc Ngưng vốn chỉ nói đùa, nhưng Tần Quản nghe xong trong lòng khẽ động, Thái tử thích chim?
"Thái tử điện hạ thích chim sao? Sao ta lại không biết?"
Nhạc Ngưng nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play