Nhạc Ngưng muốn mua bức tranh này tặng cho Nhạc Quỳnh, quả là không gì thích hợp hơn.
Nhạc Ngưng và Tần Quản đều không giỏi giám định tranh, nhưng khi thấy dáng vẻ chính trực của Ninh Bất Dịch khi bị Phùng Chương khinh bạc hôm đó, Nhạc Ngưng bất giác cảm thấy hắn là người có khí chất văn nhân. Hơn nữa, họ đã cứu Ninh Bất Dịch, nghĩ rằng hắn sẽ không, cũng không dám lừa gạt họ.
"Ninh đại gia nói đây là hàng thật, vậy ta tin đây là hàng thật. Ninh đại gia, ngươi ra giá đi."
Nhạc Ngưng vô cùng dứt khoát, phóng khoáng. Lời vừa dứt, Ninh Bất Dịch vừa cuộn tranh lại vừa nói:
"Lúc đó cầu được bức tranh này, tại hạ không tốn một đồng nào cả – "
Tần Quản và Nhạc Ngưng hơi kinh ngạc, Ninh Bất Dịch cười nói:
"Lúc đó, vị lão tiên sinh kia có một cuốn sách cổ bị hư hại, đó là bảo vật gia truyền của gia tộc họ. Tại hạ biết chuyện, một mặt vì muốn có tranh, một mặt vì muốn giúp đỡ, nên đã dùng ba tháng để giúp lão tiên sinh phục chế lại cuốn sách. Lão tiên sinh thấy sách cổ được phục chế thì vô cùng cảm động, biết tại hạ muốn có tranh nên đã tặng luôn bức họa này cho tại hạ. Vì vậy, tại hạ không tốn một đồng nào."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT