"Lũ khốn các ngươi! Thác Bạt Hoằng chết thì ta có lợi ích gì lớn sao? ! Dù hắn chết, nếu Ngũ công chúa không đồng ý, ta vẫn không cầu hôn được. Nhưng hắn chết, lại có lợi rất lớn cho các hoàng tử khác của Bắc Ngụy! Sao ngươi không đi thẩm vấn tên Thác Bạt Duệ kia đi! Thác Bạt Hoằng bị chính mũi tên của mình bắn chết, ta dù có gặp được Thác Bạt Hoằng, hắn có đưa cho ta không? Chỉ có Thác Bạt Duệ! Chỉ có Thác Bạt Duệ mới có thể dễ dàng lấy được mũi tên của Thác Bạt Hoằng!"
Sau một tràng gào thét, Lưu Uân cảm thấy khô cả họng. Hắn ho khan vài tiếng, mặt đỏ bừng lên. Thấy Triệu Vũ vẫn đứng im như phỗng, Lưu Uân tức giận, đột ngột đứng dậy đập bàn quát:
"Các ngươi rốt cuộc muốn hỏi đến khi nào— "
Hai chữ "khi nào" còn chưa nói ra, sắc mặt Lưu Uân bỗng nhiên biến đổi. Hắn một tay ôm lấy ngực, lùi lại hai bước, rồi nhanh chóng ngã quỵ xuống đất. Chỉ trong chốc lát, mồ hôi đã túa ra đầy mặt Lưu Uân. Triệu Vũ thấy vậy, nhất thời có chút hoảng hốt:
"Người đâu! Truyền ngự y! Mau truyền ngự y— "
Một tiếng hét lớn, thị vệ ngoài trướng cũng kinh hãi. Đại tướng quân Tây Lương Phó Đức Thắng vừa nghe thấy, liền xông vào. Vừa vào cửa, đã thấy Lưu Uân ngã trên đất. Phó Đức Thắng hét lớn một tiếng "Điện hạ", tiến lên ôm lấy Lưu Uân, quay người lại, hung hăng lườm Triệu Vũ một cái, rồi ôm Lưu Uân ra khỏi đại trướng.
Lúc Yến Trì nghe tin mà đến, Lưu Uân đã nằm trên giường trong đại trướng của mình, ngự y bên cạnh đang bắt mạch cho hắn. Triệu Vũ canh giữ ở bên ngoài, thấy Yến Trì đến vội vàng đón:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT