Viện chính cảm thấy không nên ở lại đây lâu, rất nhanh liền đứng dậy dẫn hai người kia đi ra ngoài. Tuy trong lòng còn nghi ngờ, nhưng cả ba vẫn quyết định tạm thời nén lại nghi vấn, chờ xem thuốc này có tác dụng với Thác Bạt Hoằng hay không.
Bên này, Thác Bạt Vu nắm tay Thác Bạt Hoằng, lại kể chuyện ngày xưa.
"Thái tử ca ca, huynh còn nhớ không? Năm ta năm tuổi, mẫu phi vừa qua đời không lâu, đêm nào ta cũng sợ hãi. Sau đó chính là huynh, Thái tử ca ca, đã cầu xin Hoàng hậu nương nương cho ta ở cùng. Ta đã ở chỗ huynh hai năm, đến khi huynh được lập làm Thái tử chuyển đến Đông cung, ta mới lại ở một mình. Thái tử ca ca, huynh thường nói tính cách của ta không nên sinh ra trong nhà đế vương, huynh còn nói ta luôn không nghe lời, bất kể là Phụ vương hay là huynh, bảo ta làm gì ta cũng làm ngược lại. Thái tử ca ca, chờ huynh tỉnh lại, ta sẽ nghe lời huynh mọi chuyện, huynh muốn ta làm gì ta sẽ làm nấy, không để huynh phải lo lắng nữa. Huynh đã ngủ hai ngày rồi, Thái tử ca ca, tính cả lúc trên núi, đã bốn ngày rồi."
Thác Bạt Vu nói từng chữ một, giọng rất chậm, sợ Thác Bạt Hoằng nghe không rõ. Nhưng khi nàng nói xong, Thác Bạt Hoằng vẫn không có chút phản ứng nào. Thác Bạt Vu thở dài, bàn tay đang nắm tay Thác Bạt Hoằng bất giác siết chặt lại.
"Có phải Thái tử ca ca của ta không chống đỡ nổi ba ngày nữa không?"
Thác Bạt Vu không quay đầu lại, trong giọng nói có vài phần nức nở:
"Ta vừa rồi đã nghe thấy hết rồi, ta cảm thấy tay huynh ấy càng ngày càng lạnh."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play