"Hẳn là ở trong một khe núi. Hoàng thượng, nên tìm kiếm trong các khe núi!"
Từ đầm lầy hay ao, mục tiêu đột nhiên chuyển thành khe núi. Tuy phạm vi tìm kiếm cũng đã thu hẹp lại, nhưng Thác Bạt Vu không thích cảm giác này. Trong một khung cảnh trọng đại có mặt tất cả các chủ tử, vào một thời điểm khẩn cấp như vậy, lại dường như bị Tần Quản dẫn dắt. Tất cả mọi người đều đang đi theo dòng suy nghĩ của Tần Quản. . .
"Những vết thương này, một vài bụi cây rậm rạp cũng có thể gây ra, hoặc là bị trầy xước trên thân cây thì sao?"
Thác Bạt Vu cau mày, tự cho là mình đã đưa ra một câu hỏi sắc bén.
Tần Quản nghe vậy bình tĩnh nhìn Thác Bạt Vu:
"Bụi cây có thể làm người bị thương, nhưng không thể làm tổn thương một con ngựa có da lông dày. Vết thương trên người Trường Phong dài, hẹp và sâu, do bị nước mưa xối vào nên bây giờ da thịt đều lật ra ngoài. Còn vết trầy xước, hai mép vết thương tuyệt đối không thể ngay ngắn như vậy. Nếu công chúa không tin, có thể lấy dao rạch một đường ngang trên người Trường Phong để thử."
Thác Bạt Vu còn muốn nói, Lâm Chương đã lên tiếng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT