"Nghề ngỗ tác trông có vẻ hạ tiện, nhưng trong mắt ta lại là một kỹ năng vô cùng cao quý. Y giả có thể giúp người sống thoát khỏi nỗi đau bệnh tật, nhưng người chết thì sao? Người đời đều kính sợ người chết, người có thể nói thay họ chỉ có ngỗ tác. Ta không hề thấy nghề ngỗ tác thấp hèn hay dơ bẩn, hơn nữa nghề này và y thuật có rất nhiều điểm tương đồng. Dưới cơ duyên xảo hợp, ta đã giúp đỡ nha môn. . ."
"Vậy, đây không phải lần đầu tiên của ngươi?"
Mạnh Dao thăm dò hỏi một câu. Hỏi xong, Tần Quản quả nhiên gật đầu.
Mạnh Dao ngẩn ngơ nhìn Tần Quản, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp. Mấy ngày trước, nàng và Tần Quản nói chuyện rất hợp, tuy quen biết chưa lâu nhưng đã có cảm giác như đã thân quen từ trước. Nàng không phản đối Tần Quản giúp điều tra án, nhưng lại nghĩ, lúc đó quan hệ của họ rất tốt, Tần Quản biết rõ nàng lo lắng, nhưng vẫn không hé lộ nửa lời. Nàng không trách, nhưng trong lòng vẫn không vui. Tần Quản là người lý trí, bình tĩnh, có lẽ trong mắt Tần Quản, quan hệ của họ chưa đến mức có thể thẳng thắn như vậy. . .
Vụ án trong phủ khiến nàng lo nghĩ rất nhiều, chuyện của Tần Quản càng làm lòng nàng thêm rối bời. Vì vậy, hôm nay gặp Tần Quản, khó tránh khỏi không còn vui vẻ như trước. Nhưng lúc này, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tần Quản, nàng bỗng hiểu ra tâm tư của nàng ấy. Trước khi trở nên thân thiết với nàng, Tần Quản đã tham gia vào vụ án với một thái độ nghiêm túc. Đã vậy, làm sao có thể tùy tiện nói cho nàng biết?
"Sau đó thì sao? Ngươi còn biết gì nữa?"
Tần Quản liền tiếp tục:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT