Độc Cô Diệp từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, không giận không vui, như một người xa lạ không liên quan. Đây không giống phản ứng của một người trong hoàng tộc được sủng ái, khiến Hoàng thái hậu rất đau lòng. Cưng chiều hắn bao lâu nay, vào lúc này lại thờ ơ, không giúp đỡ người thân của mình, thật quá đáng.
Lòng Độc Cô Diệp khó mà gợn sóng, hắn thản nhiên nói: "Hoàng tổ mẫu, từ sau chuyện lần trước, dù thần nói gì làm gì cũng đều sai, mọi người đều sẽ nghi ngờ thần có ý đồ khác. Vì sự yên bình của hoàng thất, vì để mọi người yên tâm, thần thà hy sinh danh tiếng, thành toàn cho tất cả."
Những năm qua, từng chuyện một như những mũi gai đâm vào tim hắn, dù hắn có là người gỗ cũng sẽ biết đau.
Thái hậu bị nói đến ngẩn người, vẻ mặt rối rắm: "Diệp nhi, trong thời khắc nguy nan này, không nên so đo những chuyện đó. Vì xã tắc, vì quân vương mà đổ máu hy sinh, không tiếc thân mình. Diệp nhi, con là một phần của hoàng thất."
Không hổ là người chiến thắng cuối cùng trong hậu cung, chuyện gì cũng có thể đem ra lợi dụng, kể cả tình thân.
Tô Lâm Lang thấy bà ta nói năng chính nghĩa lẫm liệt như vậy, không nhịn được mỉa mai: "Kỳ lạ, tại sao Thái hậu không chịu đưa ra nửa viên thuốc giải? Chẳng lẽ thuốc giải còn quan trọng hơn mạng sống của con trai người? Xúi giục người khác hy sinh, còn mình thì khoanh tay đứng nhìn, đó là bất đạo đức."
"Ngươi. . ." Thái hậu nghẹn lời, mặt đỏ bừng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT