"Vào hậu viện rồi, đó là thiên hạ của ngươi. Ngươi muốn bóp chết ta cũng dễ như bóp chết một con kiến. Thưa các vị, nếu ngày nào đó Trấn Nam Hầu phủ có tin tang, chính là bà ta đã ra tay hạ sát. Các vị phải nhớ kỹ, tránh xa nữ nhân hung tàn này ra một chút."
Lời nói đơn giản mà thô bạo vừa vang lên, cả sảnh đường im phăng phắc.
Đại trưởng công chúa suýt nữa tức đến ngất đi, ôm ngực không nói nên lời.
Lục hoàng tử khoan thai bước đến, cười nói:
"Trần tiểu thư yên tâm, quyết không có chuyện như vậy."
Hắn là hoàng tử, lời nói và hành động đều đại diện cho hoàng thất, lời hắn nói ra có trọng lượng ngàn cân.
Lâm Lang đảo mắt, cười híp mí:
"Ngài lấy danh nghĩa hoàng thất để đảm bảo sao?"
Thái độ của nàng đối với Lục hoàng tử và người nhà họ Trần hoàn toàn khác nhau, nhưng không hề mâu thuẫn, oan có đầu nợ có chủ mà.
"Được."
Lục hoàng tử rất sảng khoái, không hề làm khó nàng.
Lâm Lang chỉ chờ câu này:
"Lục hoàng tử, ta là nể mặt ngài đó nha. Nếu có chuyện gì, ngài phải giúp ta đó."
Lục hoàng tử chưa từng gặp qua một nha đầu tinh quái như vậy, không hề sợ hắn, cảm thấy rất mới mẻ.
Không thể không nói, hắn rất có cảm tình với cô bé này, lại thương nàng côi cút không nơi nương tựa. Hắn nghĩ ngợi một lúc, rồi tháo miếng ngọc bội bên hông, tiện tay đưa cho nàng:
"Có chuyện gì, cứ cầm vật này đến tìm ta."
"Tạ Lục hoàng tử."
Lâm Lang vui mừng ra mặt, rất phấn khởi. Đây coi như là một sự đảm bảo, trước khi người nhà họ Trần muốn động đến nàng, cũng phải cân nhắc một chút.
Sắc mặt người nhà họ Trần đen lại, đặc biệt là Trần Uyển Nghi, tức đến đỏ mặt tía tai, giậm chân bình bịch.
. . .
Sau màn náo kịch này, bữa tiệc tan rã trong không vui. Lâm Lang được đưa vào hậu viện, được sắp xếp ở tại Nhã Nguyệt tiểu trúc, lại được cấp cho hơn mười người hầu. Quần áo, trang sức mới cũng được đưa đến như nước chảy.
Tiểu Liên sờ cái này, mó cái kia, tâm trạng vô cùng kích động:
"Tiểu thư, cuối cùng người cũng qua cơn bĩ cực rồi."
Lâm Lang nhìn quanh, cả bộ đồ gỗ gụ, bài trí cũng rất trang nhã, còn có một sân nhỏ trồng mấy cây hoa quế. Nghe nói đây là khách viện, chuyên dùng để tiếp đãi khách.
Khóe miệng nàng nhếch lên, vẽ một đường cong mỉa mai.
Vừa định nói gì đó, cửa bị đá văng ra, một bóng người như hổ đói lao vào.
"Tô Lâm Lang."
Lâm Lang phản ứng cực nhanh, thân hình lóe lên, tránh được đòn tấn công của đối phương.
Trần Uyển Nghi điên cuồng lao tới, Lâm Lang thân thủ linh hoạt, né trái tránh phải, một đường rượt đuổi. Đám gia nhân nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Cuối cùng, quản sự Giang ma ma dẫn đám gia nhân lặng lẽ lui ra, còn kéo cả Tiểu Liên đang liều mạng giãy giụa ra ngoài. Cứ để tiểu thư nhà mình trút giận một phen vậy.
Lâm Lang quan sát khắp nơi, thấy đám gia nhân đã lui cả, ánh mắt nàng lóe lên, lập tức thay đổi. Nàng không còn né tránh nữa, mà nghiêng người túm lấy cổ áo Trần Uyển Nghi, quật ngã nàng ta xuống đất, rồi ngồi lên người, dễ dàng khống chế, khí thế như hồng, từng quyền từng quyền giáng xuống.
Trần Uyển Nghi bị ngã đến choáng váng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị khống chế, đau điếng.
Nàng ta từ nhỏ đã được nuông chiều, nào đã chịu qua khổ sở thế này, chỉ biết la hét thảm thiết, vừa hận vừa nghiến răng nghiến lợi:
"Ngươi dám dạy dỗ ta? Không soi gương lại xem mình là cái thá gì? Cũng xứng làm đại tiểu thư Trấn Nam Hầu phủ sao?"
Lâm Lang đánh mệt, toát cả mồ hôi, tâm trạng vô cùng sảng khoái. Nàng thuận thế nắm lấy bàn tay phải của Trần Uyển Nghi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ quái.
"Ngón tay của ngươi cũng đẹp đấy, chặt ra từng khúc ngâm rượu, chắc là đẹp mắt lắm."
Như một tiếng sét đánh ngang tai, Trần Uyển Nghi như gặp phải ma, động tác cứng đờ, hoảng sợ tột độ:
"Ngươi nói gì?"
Khóe miệng Lâm Lang nở một nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt sáng một cách kỳ lạ, dường như đang có ý đồ xấu xa:
"Có ai nói cho ngươi biết, ngươi trông rất xấu không? Người xấu hay làm chuyện quái gở."
"Ngươi mới xấu, cả nhà ngươi mới xấu."
Trần Uyển Nghi toàn thân đau nhức không chịu nổi, lại là người yêu cái đẹp, rất tự phụ về ngoại hình của mình. Bị bắt nạt thảm thương, nàng ta uất ức đến muốn giết người:
"Buông ta ra, buông ra! Đừng tưởng có câu nói của Lục hoàng tử mà ta không dám động đến ngươi. Ta muốn ngươi sống thì sống, muốn ngươi chết thì chết. . ."
Nàng ta ỷ mình còn nhỏ, lại được cưng chiều, nên hành sự vô cùng tùy tiện.
Nhưng lời còn chưa dứt, nàng ta bỗng ôm lấy mặt, thét lên một tiếng chói tai:
"A, ngứa quá."