Nha hoàn kia mặc thanh y, ngũ quan bình thường nhưng cử chỉ rất mực cung kính.

"Đại tiểu thư, mời đi theo nô tỳ."

Lâm Lang không nghĩ nhiều, cứ thế đi theo. Đi được một đoạn, nàng bắt đầu thấy có gì đó không ổn.

"Ngươi định đưa ta đi đâu?"

Đường đến chính viện không phải lối này.

Trong mắt nha hoàn áo xanh loé lên một tia hoảng hốt, nàng ta vội giải thích:

"Sợ không kịp nên nô tỳ cố ý chọn một con đường tắt gần nhất."

"Vậy sao?"

Lâm Lang đứng yên tại chỗ, nhìn quanh bốn phía. Cách đó không xa có một thuỷ tạ được xây giữa hồ, một cây cầu gỗ uốn lượn bắc qua, trông vô cùng tao nhã.

Nha hoàn áo xanh vội vàng thúc giục:

"Đại tiểu thư đi nhanh lên, đừng để Tấn Vương gia phải chờ lâu."

Lâm Lang không nói hai lời, quay đầu đi ngược lại. Nha hoàn kia ngây người, vội vàng la hét ở phía sau.

Một bóng người không biết từ đâu lao ra, chặn đường Lâm Lang:

"Đây có phải là Lâm Lang muội muội không? Quả nhiên là một mỹ nhân, trông xinh đẹp thật. Đây là quà gặp mặt của ta."

Hắn đưa tới một miếng ngọc bội kém chất lượng, trông như hàng vỉa hè.

Lâm Lang lùi lại một bước, ghét bỏ nhíu mày:

"Ngươi là ai?"

Trông gian manh tráo trở, lại còn ăn mặc lôi thôi, bộ y phục hoa lệ không vừa người như mượn ở đâu đó, chẳng giống người tốt. Kẻ này từ đâu chui ra vậy?

Nàng quay đầu nhìn lại, nha hoàn áo xanh đã biến mất tự lúc nào, không khỏi cười khẩy.

Dám tính kế nàng ư? Đợi kiếp sau đi!

Gã đàn ông kia cười toe toét, nhiệt tình như lửa, cảm xúc dâng trào, từng bước ép sát.

"Ta là Uông Tử Thành, muội cứ gọi ta là Tử Thành ca ca. Nhà ta rất giàu, muội muốn gì cứ nói với ta, ta đều lấy cho muội."

Hắn dùng giọng điệu dỗ ngọt trẻ con, Lâm Lang thầm đảo mắt, trong đầu loé lên một ý, bèn giả vờ ngây thơ đáng yêu:

"Thật không?"

Uông Tử Thành mừng rỡ như điên, con nhóc này dễ lừa thật:

"Thật chứ."

Lâm Lang chớp chớp đôi mắt to tròn đen trắng, vừa ngây ngô vừa trong sáng:

"Ta muốn mặt trăng trên trời và chim phượng hoàng, dễ thôi mà."

". . ."

Đầu óc Uông Tử Thành trống rỗng, hắn chết lặng.

Lâm Lang lập tức lật mặt, trừng mắt khó chịu:

"Sao? Không lấy được à? Thế thì khoác lác làm gì? Thứ đồ bỏ đi này ngươi tự giữ lấy mà dùng, bổn tiểu thư không thèm."

Nàng ném trả miếng ngọc, vừa đi được hai bước, một lực đẩy cực mạnh từ phía sau ập tới.

Phía sau vang lên tiếng la thất thanh:

"Lâm Lang muội muội, ta đến cứu muội đây."

Một giọng nói khác cũng đồng thời vang lên:

"Có người rơi xuống nước, cứu mạng!"

Ở đầu kia con đường, Trần Uyển Nghi đang đi dạo cùng tiểu thế tử, thỉnh thoảng lại liếc trộm chàng.

"Biểu ca, những gì muội nói đều là sự thật. Nàng ta và Uông Tử Thành vừa gặp đã thân, tình cảm mặn nồng, đã sớm tư định chung thân rồi. . ."

Uông Tử Thành? Tiểu thế tử ngạc nhiên, đó chẳng phải là đứa cháu trai bất tài của nhà mẹ đẻ Trần lão phu nhân sao? Cả ngày chỉ biết chọi gà đá chó, phá sạch gia sản, giờ phải thuê nhà ở cùng mẹ góa, sống qua ngày lay lắt nhờ vào việc bà mẹ thỉnh thoảng đến Trấn Nam Hầu phủ ăn vạ xin tiền.

Ăn vạ xin tiền, Lâm Lang lại có thể để mắt đến loại người đó sao? Đừng đùa nữa.

Nha đầu đó mắt cao hơn đầu, ranh ma quỷ quái, ngay cả hoàng tử cũng chẳng coi ra gì, lại đi để ý một tên công tử bột vô dụng ư?

Sắc mặt chàng trầm xuống, lạnh lùng quở trách:

"Có ai lại đi nói xấu tỷ tỷ của mình như vậy không? Có một người muội muội như ngươi đúng là xui xẻo."

Lời nói của chàng rất khó nghe, Trần Uyển Nghi vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng, trong lòng thầm căm hận. Tốt lắm, hắn càng bênh vực con nha đầu đó, nàng càng muốn hủy hoại nó.

Kẻ nào dám cản đường nàng, chỉ có một kết cục duy nhất, đó là bị hủy diệt!

Nhưng nàng không để lộ ra mặt, còn tỏ vẻ tủi thân, chực trào nước mắt.

"Biểu ca, muội làm vậy cũng là vì tốt cho huynh thôi. Nàng ta tâm cơ sâu xa, giỏi tính toán, xuất thân lại hèn mọn, sao có thể xứng với huynh được?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play