"Ta hy vọng hài cốt của An Lam có thể ở lại Lôi Âm Tự, chứ không phải vào hoàng lăng. Khi còn sống, nàng đã sống không bằng chết trong hoàng cung tăm tối, sau khi chết chắc chắn sẽ không thích hoàng lăng. Là con gái của nàng, ngươi nên làm gì đó cho nàng, Hoàng thượng chắc sẽ nghe lời ngươi."
Tễ Nguyệt không chút do dự từ chối:
"Không được, đường đường là hoàng hậu, tự nhiên phải vào hoàng lăng để chính danh cho mình. Sau khi chết được hưởng vinh quang, đó mới là đãi ngộ mà một hoàng hậu nên có."
Minh Không nhíu mày, thoáng có một tia bi thương:
"An Lam không phải là người để ý những thứ đó, nàng thích non xanh nước biếc hơn. . ."
Lại là vẻ mặt hoài niệm đó, Tễ Nguyệt không kiên nhẫn ngắt lời ông ta:
"Vậy thì để bà ấy sống lại nói thẳng với ta. Tại sao ta phải tin lời một lão lừa trọc xa lạ? Chỉ vì giao tình trước kia? Ai biết có thật hay không? Dù là thật, cũng không đến lượt ngươi khoa tay múa chân. Đó là mẹ của ta, do ta quyết định, không cần ngươi nói nhảm."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play