"Ta là Thái hậu."
Thái hậu bị công kích đến lại muốn hộc máu, ngoài câu này ra, bà ta không tìm được lời nào mạnh mẽ hơn. Bà ta cảm nhận được nỗi đau của sự bất lực, bà ta không còn là vị Thái hậu hô phong hoán vũ ngày nào nữa.
Mộc Tễ Nguyệt cười ha hả, thẳng thừng đáp trả.
"Ai mà không biết người là một vị Thái hậu hung tàn độc ác, sống nhờ vào sự phụng dưỡng của bá tánh, nhưng lại là một kẻ vô dụng không có nửa điểm cống hiến cho quốc gia, cho nhân dân."
Lời này quá cay độc, nhưng nàng nói không sai một chút nào. Ngoài việc sống an nhàn sung sướng trong hậu cung, dựa vào thiên hạ nuôi nấng, sống một cuộc đời tôn quý và thoải mái, bà ta chưa từng làm một việc gì có lợi cho đất nước, cho người dân. Ngoài tranh quyền đoạt lợi, trong đầu bà ta không có gì khác, chỉ giới hạn trong hậu cung. Cho nên, Mộc Tễ Nguyệt nói tầm nhìn của bà ta nhỏ hẹp, không phải là nói bừa.
Thái hậu tức đến đau cả tim, sắc mặt trắng bệch:
"Ngươi. . . ngươi mới là đồ vô dụng, ngươi. . ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play