Hắn cũng rất nhớ mẹ, lúc nào cũng nhớ nhung, nỗi nhớ này càng ngày càng nặng theo năm tháng.
Nỗi đau mất mẹ, hắn là người hiểu rõ nhất, nên càng thương Tễ Nguyệt hơn.
Nàng vừa sinh ra đã bị ném vào lãnh cung, mẹ bị cha ban chết, một mình lớn lên, bị người khác bắt nạt thảm thương. Nghĩ đến đây, hắn đau lòng không kìm được, sắc mặt trắng bệch.
Tễ Nguyệt thẳng thắn:
"Yêu bà ấy là một bản năng. Trước mặt mọi người, ta thẳng thắn nói một câu, phế hậu là mẹ của ta, ta rất vui, không hề xấu hổ, cũng không cảm thấy mất mặt. Ta nguyện dùng tất cả để đổi lấy một ngày được ở bên bà, được tận mắt nhìn thấy mẹ ta, được trò chuyện cùng bà, muốn ăn món ăn bà nấu, muốn. . ."
Mắt nàng đỏ hoe, nàng nhớ gia đình và bạn bè ở thời hiện đại, rất nhớ.
Nỗi đau và nỗi nhớ trong mắt nàng tuôn ra một cách chân thật, nhưng nàng vẫn quật cường không để một giọt nước mắt nào rơi xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT