Bà ta càng tức giận, Tễ Nguyệt càng vui vẻ:
"Thì đã sao? Hoàng hậu cũng phải nói lý, mẫu nghi thiên hạ không phải chỉ nói suông, mà phải làm được."
Mỗi câu nói của nàng đều rất thô tục, nhưng lại không thể phản bác, đó cũng là một loại bản lĩnh.
Đại công chúa vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng vốn không phải là đích công chúa, sau này mới được chính danh. Trước mặt bất kỳ ai nàng cũng có thể tự tin, nhưng chỉ riêng trước mặt Tễ Nguyệt, nàng lại có cảm giác thiếu tự tin một cách khó hiểu.
Rõ ràng nó là con gái của phế hậu, ngay cả công chúa hèn mọn nhất cũng hơn nó, nhưng nó lấy đâu ra tự tin mà kiêu ngạo như vậy?
"Hỗn xược, hỗn láo với trưởng bối, ai dạy ngươi? Người đâu, vả miệng hai mươi cái cho nó nhớ đời. Ta thà không cần danh tiếng, cũng không thể để ngươi vô lễ với mẫu hậu."
Nàng ta luôn miệng nói là vì mẹ, nhưng không thể nào che giấu được tư tâm của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT