Yến Hưng Mậu là một người què, tìm việc ở bên ngoài không dễ dàng. Công việc này là do Yến Hưng Thịnh giới thiệu, tiền công cực kỳ thấp, một tháng chỉ có hai trăm văn.

Trước đây khi nông nhàn, ông ra bến tàu khuân vác, một ngày cũng có thể kiếm được ba bốn mươi văn. Công việc hiện tại một ngày chưa đến mười văn, thấp hơn một nửa so với người làm công bình thường, mà việc lại chẳng ít hơn ai.

Yến Tiểu Ngư nghi ngờ Yến Hưng Thịnh đã cắt xén ở giữa.

Mặc dù tiền công thấp, nhưng ổn định, lại còn bao ăn ở, giúp tiết kiệm được một suất ăn trong nhà. Vì vậy, Yến Hưng Mậu vô cùng quý trọng công việc này, làm việc liều mạng, chủ nhân tính tình khắc nghiệt, hay chà đạp người, ông cũng đều nhịn.

Nhưng người hiền lại bị người khi dễ. Ông chủ thấy ông thật thà, làm việc lại tốt hơn người khác, liền giao hết những việc nặng nhọc, bẩn thỉu mà người khác không muốn làm cho ông.

Lần này ông bị thương là do nửa đêm sửa mái nhà cho chủ nhân, không nhìn rõ nên bị ngã từ mái nhà xuống.

Khi được khiêng về, Yến Hưng Mậu mặt mày trắng bệch, hai chân máu chảy đầm đìa. Hai người đưa ông về còn mang theo một tin xấu cho Yến gia: tên địa chủ kia đã lên tiếng, muốn sa thải Yến Hưng Mậu, không cần ông đến nữa.

Hà Thu Hoa cảm thấy trời đất sụp đổ, nằm bên giường chồng khóc không thành tiếng. Yến Tiểu Nguyệt mắt đỏ hoe, vội lấy nước lau người cho cha.

Hôm nay cha con Yến Hưng Thịnh không có nhà, Đào Thúy Thanh và lão gia tử Yến nghe thấy động tĩnh cũng đi đến. Lão gia tử Yến vẻ mặt bực bội, sắc mặt Đào Thúy Thanh cũng chẳng khá hơn.

Hai người hán tử đưa Yến Hưng Mậu về định rời đi, nhưng bị Yến Tiểu Ngư chặn lại.

“Cha ta bị thương khi làm việc cho chủ nhân các ngươi, lẽ nào chủ nhân các ngươi định bỏ mặc?”

Cậu mang một khuôn mặt thanh tú đáng yêu, nhưng lời nói lại thô lỗ, lông mày dựng lên cao, trông rất hung dữ.

Hai hán tử kia lúc đến còn có chút thiếu kiên nhẫn, cũng chẳng coi một tiểu ca nhi ra gì, nhưng bị cậu trừng mắt, khí thế bỗng nhiên lùn đi một đoạn: “Tiểu huynh đệ, chúng ta chỉ là người làm, chủ nhân muốn thế nào, chúng ta cũng chẳng quản được a!”

Lời này cũng không sai, nhưng người làm trong nhà bị thương, nên có một lời giải thích. Giờ đây, tên địa chủ kia rõ ràng là không muốn lo liệu. Cứ thế thả hai người này về, sau này muốn đòi lại công bằng sẽ rất khó khăn.

Yến Tiểu Ngư suy nghĩ một chút, nói với giọng điệu cay nghiệt: “Các ngươi về nói với chủ nhân các ngươi, cha ta vì hắn mà bị thương, hắn nên trả tiền thuốc, nên bồi thường bạc, một văn cũng không được thiếu. Bằng không, Yến gia chúng ta quyết không bỏ qua!”

“Đường huynh ta là tú tài, hiện đang học ở huyện học, quen biết không ít công tử thế gia. Cậu của hắn cũng là tú tài công, các ngươi bảo chủ nhân các ngươi cân nhắc kỹ đi. Chuyện này giải quyết hòa bình là tốt nhất, nếu không, Yến gia chúng ta có rất nhiều cách để đòi lại công bằng cho cha ta!”

Những gia đình trong thôn phần lớn do hán tử làm chủ. Hai người làm kia lần đầu thấy một tiểu ca nhi có thể đứng ra như vậy, lại còn nói chuyện có lý có lẽ, đưa ra những cái tên nghe rất có trọng lượng. Không khéo thật sự có cách trị chủ nhân của họ.

Hai người này trong lòng rối bời, cuối cùng gãi đầu cười gượng: “Chúng ta về sẽ nói với chủ nhân.”

“Làm phiền hai vị.”

Sợ họ không để tâm, Yến Tiểu Ngư cố ý nói thêm vài câu đầy ẩn ý: “Hai vị đại ca cũng là làm việc ở đó, cha ta hôm nay, có thể cũng là ngày mai của các ngươi. Nếu cha ta không đòi được công bằng, các ngươi nghĩ sau này mình có thể khác với ông ấy sao?”

Hai người làm kia giật mình.

Tiểu ca nhi này nói không sai. Chủ nhân của họ luôn không coi người làm trong nhà ra gì. Họ không biết ngày nào sẽ rơi vào kết cục giống Yến Hưng Mậu. Nếu một người có chút bối cảnh như Yến Hưng Mậu mà còn không đòi được bồi thường, thì họ càng đừng mong.

Hai người nhìn nhau rồi ôm quyền với Yến Tiểu Ngư: “Tiểu huynh đệ, ngươi yên tâm, chúng ta về sẽ truyền đạt lại từng chữ một cho chủ nhân.”

Sau khi họ đi, Đào Thúy Thanh lạnh lùng liếc Yến Tiểu Ngư một cái: “Mấy ngày trước còn muốn chiếm phòng của đường huynh ngươi, hôm nay lại lôi đường huynh và cậu của hắn ra dọa người. Tiểu Ngư thật đúng là không khách khí đâu!”

“Đại bá nương nói gì vậy? Chúng ta đâu có phân gia. Cha ta bị thương, đường huynh đương nhiên phải đứng ra bảo vệ ông ấy. Chẳng phải những người đọc sách coi trọng tình nghĩa nhất sao? Cha ta là thúc thúc ruột của hắn, sao có thể mặc kệ được?”

Ca nhi này nói chuyện có lý có lẽ, chẳng ai nói lại được. Đào Thúy Thanh hừ một tiếng, nhưng cũng không phản đối. Dù sao có thể đòi được chút bồi thường từ nhà tên địa chủ kia, đối với cả hai phòng đều là chuyện tốt.

Nếu đã dùng tên tuổi của con trai nàng, thì họ chia chút bạc cũng là lẽ dĩ nhiên, phải không?

Đào Thúy Thanh đang thầm tính toán xem tên địa chủ nhỏ kia có thể bồi thường bao nhiêu bạc, thì một bàn tay thon dài chìa ra trước mặt nàng.

“Đại bá nương.” Yến Tiểu Ngư cười mà như không cười, “Cha ta bị thương nặng, người lấy chút tiền công quỹ ra, để chúng ta đưa cha ta đi trấn trên chữa thương đi.”

“Cái gì?!” Đào Thúy Thanh còn chưa mở lời, lão gia tử Yến đã nóng nảy: “Ngươi còn muốn đưa cha ngươi đi trấn trên chữa bệnh?”

“Cái đồ bất tài này, việc gì cũng làm không xong, làm người làm cũng có thể ngã gãy chân! Ngã thành như vậy chắc chắn là không trị được, lãng phí bạc làm gì?! Các ngươi đi hái chút thảo dược về đắp lên là được!”

Căn phòng im lặng trong giây lát.

Người hán tử nằm trên giường gầy đến trơ xương, lúc này ông cố sức mở mắt, ngây người nhìn chằm chằm mái tranh một lúc, rồi lại lặng lẽ nhắm mắt lại.

Trong chớp mắt, sắc mặt ông trở nên xám xịt.

Hà Thu Hoa bên giường không thể tin nhìn cha chồng, Yến Tiểu Nguyệt cúi đầu, bàn tay cầm khăn run rẩy.

Yến Tiểu Ngư nắm chặt tay, trong lòng dậy sóng.

“Ông cũng đã già rồi, sau này rồi sẽ có lúc sinh bệnh.” Cậu nhìn lão gia tử Yến, nụ cười trên môi vừa châm chọc lại vừa độc ác, “Đến lúc đó cũng không cần lãng phí bạc, cứ nằm chờ chết là được.”

Lão gia tử Yến bị những lời đó làm cho sững sờ. Sau khi hoàn hồn, ông nổi trận lôi đình, tùy tay vớ lấy chiếc cốc tre trên bàn, dùng sức ném về phía Yến Tiểu Ngư.

Yến Tiểu Ngư nhanh nhẹn né tránh, nhưng Hà Thu Hoa không biết cậu có võ nghệ trong người, trong lúc cấp bách liền lao đến chắn cho cậu, bị cốc tre ném trúng.

Bà bị ném trúng ngực, đau đến kêu lên một tiếng, rồi vội vàng nhìn về phía Yến Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, không, không sao chứ?”

Lòng Yến Tiểu Ngư chấn động.

Người phụ nhân này tính tình mềm yếu, thân thủ cũng không nhanh nhẹn, lúc này phản ứng nhanh như vậy, hoàn toàn là vì lo cho con.

Yến Tiểu Ngư biết bà muốn bảo vệ là nguyên thân, nhưng khi đối diện với ánh mắt quan tâm của bà, trong lòng cậu vẫn cảm thấy như bị một bàn tay vô hình dịu dàng vuốt ve, rất lâu không thể bình tĩnh.

Cậu nhớ lại năm năm tuổi, khi mới vào viện phúc lợi không lâu, một lần bị cảm lạnh rồi lên cơn sốt vào ban đêm. Nằm trên giường, cậu cảm thấy mình sắp chết khát, chỉ mong có người cho mình một ngụm nước, nhưng mãi đến rạng đông, cậu vẫn không uống được.

Thằng bé lớn hơn cùng phòng, bị cậu đánh thức sau, không kiên nhẫn bò dậy, trút giận như điên, đánh cậu một trận tàn nhẫn. Đêm đó Yến Tiểu Ngư thoi thóp nằm trên nền đất, trong lòng vô thức ảo tưởng, nếu cậu không bị cha mẹ vứt bỏ, có lẽ đã không bị người ta ức hiếp như vậy. Lúc ốm đau cũng có người bưng thuốc đổ nước?

Cậu chưa từng được ai bảo vệ một cách liều mình như vậy.

“Ta không sao.” Giọng cậu nhỏ đi nhiều, biểu cảm vẫn còn chút gượng gạo, “Người có đau không?”

Trên giường, Yến Hưng Mậu và Yến Tiểu Nguyệt bên cạnh cũng lộ vẻ lo lắng. Hà Thu Hoa miễn cưỡng cười với họ: “Không, không đau.”

“Hừ!” Lão gia tử Yến cứng cổ, đầy vẻ khinh thường, “Bị cái cốc tre ném một cái thì có chuyện gì? Lẽ nào còn có thể ném chết người?”

Ông trừng mắt, còn muốn mắng tiếp, Đào Thúy Thanh mắt sắc thoáng thấy có người vào sân, vội vàng ra hiệu cho ông: “Cha, bên ngoài hình như Hà thẩm đến?”

Không chỉ có Hà thẩm, mà mấy nhà hàng xóm xung quanh Yến gia cũng đến.

“Nhị Nữu nhà ta nói, thấy yến nhị thúc nàng được người ta khiêng về, chúng ta đến xem có chuyện gì không, có giúp được gì không?”

Yến Tiểu Ngư nghe thấy họ nói chuyện bên ngoài, đảo mắt một cái rồi chạy ra: “Gia gia, đại bá nương, cha ta bị thương thật sự rất nặng, cứ kéo dài thế này e là không giữ nổi mạng sống, xin các người xem xét việc ông ấy kiếm được tiền công đều nộp hết vào gia đình, lấy chút bạc ra cho ông ấy chữa thương đi!”

Yến Hưng Mậu được khiêng về, Yến Tiểu Ngư đã cẩn thận xem qua. Vết thương ở chân ông nhìn có vẻ máu me, nhưng thực ra không quá nặng. Trông thê thảm như vậy có lẽ là vì cơ thể ông suy nhược nghiêm trọng, lại thêm lao lực quá độ ở nhà tên địa chủ, tinh thần rệu rã.

Yến Tiểu Ngư nói quá lên, là để lợi dụng có người ngoài, tạo áp lực cho lão gia tử Yến và Đào Thúy Thanh. Nhưng Hà Thu Hoa không biết tình, chỉ nghĩ Yến Hưng Mậu thực sự có nguy hiểm đến tính mạng.

Người bên ngoài đang kinh ngạc hỏi thăm tình hình của Yến Hưng Mậu, thì thấy bà mắt sưng đỏ, vẻ mặt thê lương từ trong phòng chạy ra, đột nhiên quỳ xuống trước mặt lão gia tử Yến.

“Cha, con, cầu xin người, cứu, cứu lấy Hưng Mậu đi! Tiểu Ngư và Tiểu Nguyệt, không, không thể không có cha a!”

Hà Thu Hoa khóc không thành tiếng, giọng nói lắp bắp dưới khung cảnh này nghe càng thêm chua xót, đáng thương.

Những người đến hôm nay đều là phụ nữ và phu lang, trong đó không ít người có hán tử đi làm công ở bên ngoài, càng có thể đồng cảm với Hà Thu Hoa.

Ngay sau đó, Yến Tiểu Nguyệt cũng ra. Nàng im lặng, quỳ thẳng bên cạnh mẹ, liều mạng dập đầu. Không lâu sau, trán nàng đã sưng lên.

Hà thẩm mắt đỏ hoe đưa tay muốn đỡ nàng dậy, nhưng cô nương này sức mạnh thật sự lớn, nàng cố chấp không chịu dừng lại, người khác cũng không có cách nào.

Trong phòng, Yến Hưng Mậu nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài từ khóe mắt.

Những bất mãn của Yến Tiểu Ngư đối với ba người này trước đây, trong khoảnh khắc này tan thành mây khói.

Người nhà của nguyên thân yếu đuối, vụng về, nhưng họ đã liều mạng để bảo vệ lẫn nhau. Tại sao những người đơn thuần, lương thiện phải bị ức hiếp, bị phụ bạc, còn những kẻ ngang ngược ích kỷ lại có thể hút máu thịt của người khác để sống một cách thoải mái?!

Giờ phút này, Yến Tiểu Ngư hạ quyết tâm. Cậu muốn thay nguyên thân bảo vệ tốt gia đình của hắn, cậu muốn dẫn họ thoát ly khỏi Yến gia, sống một cuộc sống tốt hơn!!

Dù sao cũng không thể quay lại được nữa, cậu sẽ coi Hà Thu Hoa là mẹ cậu, Yến Hưng Mậu là cha cậu!

Yến Tiểu Ngư nhìn lão gia tử Yến thờ ơ và Đào Thúy Thanh sống chết mặc bay: “Các người nếu tiếc tiền của mình, thì hãy lấy tiền công của cha ta mấy năm nay ra để chữa chân cho ông ấy. Bằng không, ta sẽ đến huyện học tìm đại đường huynh để đòi!”

“Mấy năm nay cha ta phục lao dịch, tiền công kiếm được đều ở trong tay đại bá nương, nghĩ rằng đã dùng để nộp học phí cho đại đường huynh. Giờ cha ta sắp mất mạng rồi, tìm hắn đòi tiền, nghĩ rằng hắn chắc sẽ không trách ta?”

Giọng nói của cậu vừa dứt, sắc mặt lão gia tử Yến và Đào Thúy Thanh đen như đít nồi.

“Ngươi dám?!” Lão gia tử Yến tức đến hộc máu.

“Tiểu Ngư, chúng ta khi nào nói không cho cha ngươi chữa chân?” Đào Thúy Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ, “Cha ngươi bị thương, trong lòng chúng ta cũng sốt ruột. Chỉ là trong nhà hiện tại không có tiền mặt, đường huynh ngươi cũng không có tiền. Thôi, ta sẽ đưa cho ngươi tiền mua muối của tháng sau, ngươi cầm hai mươi văn này đi nói chuyện với y quán, tiền thuốc trước nợ, chờ tên địa chủ kia bồi thường bạc chúng ta sẽ trả?”

Hai mươi văn vừa đủ trả tiền khám bệnh, tiền thuốc thì không có một văn. Tiền thuốc của y quán cũng là mua bằng bạc, làm sao họ có thể đồng ý?

Đề nghị của Đào Thúy Thanh đừng nói là Yến Tiểu Ngư, ngay cả Hà thẩm cũng có chút không vừa mắt.

“Hôm qua ta còn thấy tiểu bảo nhà ngươi ăn đường, sao các ngươi lại không có bạc?” Hà thẩm trợn trắng mắt, “Tiểu Ngư, ta còn có một trăm văn, cho ngươi mượn trước, ngươi mau đưa cha ngươi đến y quán đi, đừng trì hoãn nữa.”

Người trong nhà bị bệnh, làm cha, làm chị dâu chỉ chịu đưa hai mươi văn, còn một người ngoài không hề có quan hệ huyết thống lại mở miệng cho mượn một trăm văn.

Yến Tiểu Ngư trong lòng thấy mỉa mai, nhưng cũng thực sự nhẹ nhõm.

Muốn đòi chút tiền từ Đào Thúy Thanh và lão gia tử Yến giống như muốn mạng của họ vậy. Yến Tiểu Ngư vừa nãy còn định trực tiếp đề nghị phân gia, lấy tài sản chia ra để chữa chân cho Yến Hưng Mậu.

Dù sao chuyện này cũng không thể kéo dài.

Yến Hưng Mậu đã què một chân, nếu một chân khác cũng bị bệnh, đối với ông ấy không khỏi quá tàn nhẫn. Mặc dù chủ động đề nghị phân gia sẽ rơi vào thế yếu, Yến Tiểu Ngư cũng không muốn vì thế mà trì hoãn việc chữa trị chân cho Yến Hưng Mậu.

Sau khi Hà thẩm đề nghị cho vay tiền, một phu lang khác cũng chủ động đề nghị đi nhà thôn trưởng mượn xe bò đến.

Yến Tiểu Ngư và mẹ con Hà Thu Hoa nói lời cảm ơn với hai người này, rồi bắt đầu chuẩn bị cho việc đi y quán. Hà thẩm trở về lấy bạc, phu lang họ Lý đi nhà thôn trưởng. Những phụ nữ, phu lang còn lại cũng về nhà.

Ngồi xe bò từ thôn Tây Lĩnh đến trấn trên mất khoảng nửa canh giờ. Cả quãng đường đều là đường núi, khó tránh khỏi xóc nảy. Chân của Yến Hưng Mậu cần được cố định trước, nếu không sẽ làm vết thương nặng thêm. Hơn một canh giờ nữa là đến giờ ăn tối, bữa tối của Yến gia họ chắc chắn không kịp, để tiết kiệm chút bạc, phải chuẩn bị chút thức ăn mang theo ăn trên đường. Tình trạng sức khỏe của Yến Hưng Mậu không thể chịu đói.

Hà Thu Hoa và Yến Tiểu Nguyệt đi nấu cơm, Yến Tiểu Ngư đuổi theo Đào Thúy Thanh để lấy hai mươi văn đã nói, rồi từ trong phòng mình lấy ra một khúc củi thẳng tắp, chuẩn bị giúp Yến Hưng Mậu cố định chân.

Lão gia tử Yến chắp tay sau lưng, thong thả đi vào: “Cha ngươi dù sao cũng đã què một chân, đã là phế nhân, què thêm một cái nữa thì có sao, ngươi vì sao cứ nhất định phải phí phạm bạc?”

Yến Hưng Mậu nằm trên giường, bàn tay buông thõng bên người bấu chặt lấy đệm, dùng sức đến nỗi gân xanh nổi hết lên. Yến Tiểu Ngư lại không giận mà cười.

“Phí bạc thì sao? Chỉ cần chúng ta không phân gia, ông và đại bá phải ra tiền chữa chân cho cha ta. Nếu cha ta không chữa khỏi, các người còn phải nuôi ông ấy!”

Lão gia tử Yến tức đến mức đứng không vững, lại muốn đánh người. Yến Tiểu Ngư chỉ vào đầu mình: “Ông đánh đi! Đánh vào đây này! Đánh bị thương ta, các người còn phải chữa bệnh cho ta, còn phải nuôi ta! Bằng không ta sẽ đến huyện học xin ăn, xem đại đường huynh và các bạn cùng thầy của hắn sẽ nghĩ gì về hắn!”

Cánh tay lão gia tử Yến giơ ra cứng lại. Ông nghẹn đến mức mặt tái đi, ngực phập phồng kịch liệt, trừng mắt nhìn Yến Tiểu Ngư.

Đào Thúy Thanh, người vẫn luôn chú ý đến động tĩnh, sợ ông chọc giận Yến Tiểu Ngư cái tên chẳng tiếc gì này, liên lụy đến Yến Vĩnh Cùng, vội vàng hô: “Cha, con đang chuẩn bị cơm tối, cha đi ra cửa thôn xem thử, xem Hưng Thịnh và bọn họ đã về từ trấn trên chưa?”

Lão gia tử Yến lúc đi còn lẩm bẩm: “Cả nhà toàn đồ bất tài! Người cha chẳng ra gì, ca nhi ham ăn biếng làm. Biết thế này, năm đó sinh ra ta nên bóp chết hết các ngươi!”

Lời nói của ông ta thực sự rất độc ác. Hà Thu Hoa và Yến Tiểu Nguyệt, người đang bưng thức ăn vào, bước chân cứng lại. Yến Tiểu Ngư không để ý chút nào: “Mau cho cha ăn cơm đi, lát nữa xe bò sẽ đến.”

Yến Hưng Mậu nãy giờ vẫn nhắm mắt, khi được đỡ ngồi dậy mới mở mắt nhìn Yến Tiểu Ngư và những người khác.

“Là cha vô dụng, cha đã liên lụy các con.” Hán tử này tiều tụy, sắc mặt u ám, nói chuyện cũng yếu ớt, “Tiểu Nguyệt, Tiểu Ngư, nếu vết thương này của cha khó chữa, cũng đừng chữa nữa. Sau khi cha chết, các con nương tựa vào nhau, chăm sóc tốt cho mẹ các con.”

Yến Tiểu Ngư nhìn bộ dạng chán nản thất vọng của ông ấy có chút tức giận: “Tên già bất tử kia nói ông vô dụng, ông liền chấp nhận sao? Người khác không cha không mẹ, sinh ra đã bị vứt vào đống rác, cũng có thể sống dai dẳng. Cha tuy như không có, nhưng ông có một người mẹ thương ông, có một người vợ và con gái sẵn lòng quỳ xuống cầu xin người khác vì ông, tại sao ông lại dễ dàng từ bỏ?!”

Yến Hưng Mậu sững sờ. Sau khi hoàn hồn, ông cười thảm đạm: “Cha cũng không muốn từ bỏ, nhưng cha sợ hại các con a!”

Ông cười rồi nước mắt rơi xuống. Hà Thu Hoa buông bát, nức nở nắm lấy tay ông: “Hắn, cha hắn, ông đừng chết, ông phải sống, sống thật tốt!”

Bên cạnh, Yến Tiểu Nguyệt cũng rưng rưng nước mắt.

Yến Tiểu Ngư bực mình trợn trắng mắt: “Yên tâm đi, ông không chết được, cũng sẽ không liên lụy chúng ta.”

Cậu đảo mắt ra ngoài, rồi gân cổ lên la lớn: “Còn có đại bá bọn họ nữa, vô luận ông chữa bệnh tốn bao nhiêu tiền, đại bá bọn họ đều sẽ giúp đỡ. Đó là thân huynh đệ chưa phân gia của ông, không thể nào mặc kệ ông được!”

La xong, nghe thấy tiếng ném chậu bên ngoài, Yến Tiểu Ngư trong lòng mới thoải mái.

Hà Thu Hoa và những người khác vẻ mặt ngơ ngác, Yến Tiểu Ngư không giải thích. Cậu bưng bát cháo đưa vào tay Hà Thu Hoa: “Mau cho cha ăn cháo.”

Yến Hưng Mậu nhìn ca nhi có cử chỉ và lời nói khác hẳn trước đây, trong lòng cũng đầy mờ mịt. Nhưng không kịp suy nghĩ, vợ đã múc một muỗng cháo đút đến miệng, ông đành phải uống.

Hà Thu Hoa và Yến Tiểu Nguyệt giờ đây hoàn toàn coi Yến Tiểu Ngư là người chủ chốt trong nhà, cậu nói gì họ làm nấy. Sau khi Yến Hưng Mậu uống xong bát cháo ngô, hai chị em Yến Tiểu Ngư cũng cố định xong chân cho ông.

Họ làm xong việc, Hà thẩm cũng mang một trăm văn tiền đến. Lý thúc mượn xe bò vẫn chưa về, Yến Tiểu Ngư cảm thấy lạ, định tự mình đi xem. Vừa đi đến cửa sân, cậu đã thấy phu lang họ Lý ngồi trên xe bò đi tới.

Người đánh xe là một hán tử trẻ tuổi, vóc người cường tráng, dáng vẻ đặc biệt cao, tướng mạo đoan chính. Dù mặc một bộ quần áo ngắn, nhưng vẫn tuấn tú hơn nhiều so với nông dân bình thường.

Yến Tiểu Ngư lục lọi trong ký ức của nguyên thân một lúc lâu mới nhận ra, người này tên là Nghiêm Thiếu Thành, là một người buôn bán vặt.

Nói đến Nghiêm Thiếu Thành và Yến Tiểu Ngư còn có chút duyên nợ – người cứu Yến Tiểu Ngư ngày cậu xuyên qua tên là Nghiêm Thiếu Huyên, Nghiêm Thiếu Thành là đại ca của Nghiêm Thiếu Huyên.

Lý thúc thấy Yến Tiểu Ngư đứng ở cửa nhìn ngóng, vội vàng giải thích: “Cả nhà thôn trưởng sáng sớm đã đánh xe bò đi chợ, ta chạy đến lại không có. Rồi lại quay về nhà Nghiêm để mời Thiếu Thành, nên mới chậm trễ một chút. Tiểu ca nhi chờ sốt ruột phải không?”

Người ta đã tận tâm như vậy, Yến Tiểu Ngư đâu phải người không biết phải trái, làm sao trách cứ?

Cậu chắp tay với Lý thúc và Nghiêm Thiếu Thành: “Đa tạ Lý thúc và Nghiêm đại ca đã giúp đỡ, chờ cha ta khỏe, chúng ta sẽ hậu tạ các người thật tốt.”

Lý thúc xua tay liên tục: “Chỉ là đi thay một chuyến thôi, không cần tạ.”

Nghiêm Thiếu Thành cũng chắp tay nói: “Đều là hàng xóm, chớ khách khí.”

Việc chữa bệnh quan trọng, họ không nói chuyện nhiều. Nghiêm và Lý giao xe bò cho Yến Tiểu Ngư rồi mỗi người một đường. Yến Tiểu Ngư vội vàng gọi Hà Thu Hoa và những người khác ra cửa.

Ba mẹ con họ trải cái đệm cũ đã chuẩn bị sẵn lên xe, rồi cẩn thận khiêng Yến Hưng Mậu lên xe.

Đào Thúy Thanh và lão gia tử Yến vừa về đứng một bên lạnh lùng nhìn, không hề có ý định giúp đỡ.

Lúc rời đi, Yến Tiểu Ngư liếc nhìn họ: “Cha ta cần dưỡng thương, mẹ ta phải chăm sóc ông ấy, thân thể ta cũng chưa hoàn toàn khỏe, a tỷ ta phải chăm sóc ta. Vụ mùa hè này chúng ta chắc chắn không thể xuống đồng được, đại bá nương các người vẫn nên tính toán cách khác đi!”

“Đúng rồi, một trăm văn nợ Hà thẩm, các người phải trả sớm. Tiền này tuy là chúng ta mượn, nhưng chúng ta chưa phân gia. Nếu không trả, nói ra ngoài cũng là Yến gia thiếu tiền không trả, nếu ảnh hưởng đến danh tiếng của Yến gia và đại đường huynh thì không hay.”

Giọng cậu không mặn không nhạt, lại làm lão gia tử Yến tức đến dậm chân. Xe bò đã ra khỏi sân, Yến Tiểu Ngư vẫn còn nghe thấy tiếng ông mắng.

“Không phân gia, không phân gia, đây là ỷ vào chưa phân gia mà ăn vạ chúng ta!”

 * Trên đường, Yến Tiểu Nguyệt đánh xe, Yến Tiểu Ngư và Hà Thu Hoa một người bên trái, một người bên phải chăm sóc Yến Hưng Mậu. Trừ Yến Hưng Mậu, ba người còn lại đều cầm một củ khoai lang đỏ gặm.

Thời gian gấp gáp, bát cháo mà Yến Hưng Mậu uống được nấu từ cơm thừa buổi sáng thêm nước. Củ khoai lang đỏ trên tay họ cũng là khoai lang còn lại từ bữa sáng, số lượng không nhiều, mỗi người chỉ được một miếng nhỏ.

Yến Tiểu Nguyệt ăn hết chỉ trong hai miếng. Hà Thu Hoa thì vẫn lo lắng cầm trên tay.

“Nghe, nghe nói y quán trên trấn, đắt lắm, chúng ta, số tiền này cũng không biết có đủ không?”

Yến Tiểu Ngư cũng không biết có đủ không.

Nguyên thân căn bản chưa từng đi qua trấn trên. Gia đình trong thôn phần lớn nghèo khó, người thôn Tây Lĩnh bị thương, phần lớn tự đi lên núi hái thảo dược, giã nát đắp vào vết thương. Những bệnh khác, nặng thì đi chỗ thầy lang ở thôn bên cạnh bốc thuốc, không nặng thì chịu đựng, hiếm khi chịu bỏ tiền đi y quán khám.

May mắn Yến Tiểu Nguyệt trước đây làm việc trên đồng học được cách đánh xe bò, lại từng đưa Đào Thúy Thanh đến huyện học hai lần, nếu không hôm nay phải nhờ Nghiêm Thiếu Thành giúp đánh xe rồi.

“Đủ hay không đều phải đi thôi, không đủ thì đến đó rồi tính cách khác.” Yến Tiểu Ngư thầm nghĩ, không thể vì không có tiền mà không đi.

Hà Thu Hoa gật đầu, nhưng vẫn không có tâm trạng ăn gì.

Yến Hưng Mậu trước đó bị con trai mắng một trận, rồi ăn một bát cháo, tinh thần đã khá hơn nhiều, cũng có sức nói chuyện.

Lúc này, ông nhìn Yến Tiểu Ngư lưng thẳng tắp, vẻ mặt kiên định, hỏi ra nghi ngờ vẫn luôn canh cánh trong lòng: “Tiểu Ngư sao lại không giống trước đây, dường như tính tình thay đổi nhiều quá?”

Hà Thu Hoa nghe những lời này, nước mắt lại trào ra: “Cha hắn, ông, ông không biết, Tiểu Ngư nhà chúng ta, suýt nữa thì không còn…”

Bà lắp bắp kể lại chuyện Yến tiểu bảo đã làm. Yến Hưng Mậu nghe xong, sắc mặt lại càng ảm đạm: “Ta cứ nghĩ huynh đệ Vĩnh Cùng sẽ là chỗ dựa cho Tiểu Nguyệt và Tiểu Ngư, bao nhiêu năm nay dốc hết sức lực đối tốt với họ, không ngờ hắn lại suýt chút nữa lấy mạng con trai ta.”

Cuối cùng không nghe thấy những lời biện hộ như ‘tiểu bảo còn nhỏ, chưa hiểu chuyện’, Yến Tiểu Ngư khá hài lòng với phản ứng của người cha này. Điều khiến cậu kinh ngạc còn ở phía sau.

“Cha hắn, chúng ta cùng, cùng đại ca phân gia đi!” Giọng Hà Thu Hoa vẫn còn nức nở, nhưng ngữ khí lại kiên quyết hơn bao giờ hết.

Yến Hưng Mậu vô cùng kinh ngạc: “Bà, vì sao lại có suy nghĩ này?” Ông chưa từng nghĩ đến người vợ luôn mềm mỏng của mình lại đề xuất phân gia. Lúc này, đầu óc ông như một nồi cháo lộn xộn.

Hà Thu Hoa biết ông nhất thời không chấp nhận được, lại kể cho ông nghe chuyện Yến Tiểu Ngư ‘trọng sinh’.

Yến Hưng Mậu bán tín bán nghi, Hà Thu Hoa lại bổ sung: “Tiểu Ngư sở dĩ, tính tình thay đổi, chính, chính là vì ở dưới đó một năm. Dưới đó quỷ hồn, nhiều như vậy, thằng bé không biết bị dọa bao nhiêu lần, tính tình mới mạnh mẽ lên. Con trai số khổ của tôi!”

Yến Tiểu Ngư: “…” Mẹ nguyên thân trí tưởng tượng phong phú ghê ha?

“Tiểu Ngư, Tiểu Ngư nói, tất cả đều ứng nghiệm. Thằng bé mang bệnh, lại còn bị ép làm việc, lại không cho ăn cơm, như vậy làm sao không mắc bệnh được! Chân của ông, chuyện bị ngã bị thương cũng vậy, mặc dù thời gian, có chút không khớp, nhưng nghĩ lại, nghĩ lại là do tôi vội vàng dưới, xem nhầm rồi!”

Chà, bà ấy đã tự mình bịa ra hết! Yến Tiểu Ngư thầm giơ ngón tay cái cho Hà Thu Hoa.

Tuy nhiên, chuyện Yến Hưng Mậu bị ngã bị thương thật sự quá trùng hợp, trùng hợp đến mức cậu còn nghi ngờ liệu có phải mình đã ‘chú’ cho ông ấy rồi không.

Cuối cùng, Hà Thu Hoa vẻ mặt bi thống tổng kết: “Chúng ta, chúng ta nhất định phải mau chóng phân gia, không, nếu không cả nhà chúng ta, đều sẽ không có kết cục tốt!”

À, lời này nghe càng giống một lời nguyền.

Hà Thu Hoa giờ đây quyết tâm muốn phân gia. Yến Tiểu Nguyệt tuy không nói lời nào, nhưng cũng liên tục gật đầu.

Yến Hưng Mậu vẫn còn nhiều hoài nghi: “Sau này chúng ta chắc chắn sẽ đi trước hai đứa nó. Phân gia rồi, bọn nó sẽ không còn nhà mẹ đẻ nữa.”

“Chưa nói sau này, chỉ nói hiện tại, vết thương này của ta có chữa được hay không vẫn là vấn đề. Nếu không chữa được mà lại phân gia với đại ca, cả nhà bốn người chúng ta làm sao mà nuôi sống bản thân?”

Hà Thu Hoa vừa định nói Yến Tiểu Ngư có nghề nấu ăn để nuôi họ, Yến Hưng Mậu lại thở dài: “Nếu ta không may qua đời, ba người phụ nữ, ca nhi các ngươi, làm sao mà tự bảo vệ mình?”

Lần này, Hà Thu Hoa cũng lo lắng, bà quay sang nhìn Yến Tiểu Ngư.

“Yên tâm đi, những gì ta nói trước đây chưa từng lừa người. Cha sẽ không chết, chân của ông ấy chắc chắn có thể chữa khỏi.”

Vết thương này ở hiện đại chắc chắn có thể chữa khỏi. Đại Sở không thuộc về bất kỳ thời đại nào trong lịch sử Hoa Quốc, nhưng tình hình xã hội phát triển có chút giống triều Minh, phong tục dân gian thậm chí còn cởi mở hơn một chút. Y thuật phát triển chắc hẳn cũng không kém.

Yến Tiểu Ngư ở hiện đại đã chứng kiến sức mạnh của trung y, nên đối với vết thương của Yến Hưng Mậu, cậu có thái độ khá lạc quan.

Hà Thu Hoa giờ đây tin tưởng cậu vô điều kiện. Nghe vậy, bà giật mình: “Vậy con, vậy con trước đây nói cha con có thể, có thể khó giữ được mạng sống, là, là để dọa đại bá nương các nàng sao?”

Yến Tiểu Ngư gật đầu. Yến Hưng Mậu nhớ lại hai từ ‘phân gia’ cậu thường xuyên treo trên miệng hôm nay, trong lòng cũng hiểu ra.

Cả hai vợ chồng và Yến Tiểu Nguyệt đều thở phào nhẹ nhõm.

Đến trấn trên, Yến Tiểu Ngư tìm hai ông bà lão hiền từ hỏi thăm tình hình.

Trên trấn chỉ có hai y quán, nói là y quán, nhưng giống như phòng khám nhỏ ở hiện đại, quy mô đều không lớn, mỗi nhà chỉ có một vị trợ lý đại phu, còn lại đều là học đồ.

Y quán Dư thị ở phía nam trấn nghe nói giỏi trị thương ngã, danh tiếng cũng không tệ. Yến Tiểu Ngư liền dẫn người nhà đến y quán Dư thị.

Hôm nay vừa hay là ngày chợ phiên ba ngày một lần, y quán đông người hơn bình thường. May mà trợ lý Dư đại phu làm việc nhanh nhẹn. Yến Tiểu Ngư và những người khác đợi khoảng ba mươi phút thì đến lượt Yến Hưng Mậu.

Dư đại phu chừng ba bốn mươi tuổi, thân hình gầy gò, mặt trắng không râu, trông có vẻ nghiêm túc.

Đến trước mặt đại phu, Yến Hưng Mậu, người đã được con trai trấn an, trái tim lại bắt đầu đập mạnh. Khi Dư đại phu xem vết thương cho ông, ông vẫn không nhúc nhích, không dám thở mạnh.

“Gân mạch đều bị thương, máu bầm tụ lại, cơ bắp sưng mạn tính, khớp xương bị lệch, cần phải nắn chỉnh lại, rồi đắp thuốc băng bó để tan máu bầm…”

Dư đại phu nói xong, ba người Yến Hưng Mậu hiểu được chút ít, Yến Tiểu Ngư đoán là phải nắn xương trước, rồi mới tan máu bầm.

Quả nhiên, hai tiểu học đồ theo hiệu lệnh của Dư đại phu đè Yến Hưng Mậu lại, rồi Dư đại phu bắt tay vào làm. Yến Hưng Mậu đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng rồi cắn răng chịu đựng. Dư đại phu nắm chân ông, mấy lần thao tác, mới đưa xương cốt về đúng vị trí.

Chân trái được xử lý xong, đến lượt chân phải, lại là một trận đau thấu tim. Sau khi cả hai chân được nắn lại, có học đồ bưng đến băng gạc, tre và thuốc mỡ bôi ngoài da. Dư đại phu đích thân bôi thuốc và băng bó cho Yến Hưng Mậu.

Băng bó xong, Yến Hưng Mậu đau đến mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.

Theo lời Dư đại phu, tính mạng ông không sao. Hai cái chân bị thương chỉ cần dưỡng hộ tốt, sau này cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc đi lại.

Vết thương tạm thời không nên di chuyển. Yến Hưng Mậu cần ở lại y quán vài ngày. Yến Tiểu Ngư để Hà Thu Hoa ở lại chăm sóc, còn mình dẫn Yến Tiểu Nguyệt trở về.

Không về không được. Xe bò mượn của Nghiêm Thiếu Thành phải trả lại cho người ta, hơn nữa tiền bạc của họ không đủ dùng.

Ban đầu Yến Tiểu Ngư còn định mua chút thuốc cho Yến Tiểu Nguyệt, bôi vết thương trên trán. Nhưng Yến Tiểu Nguyệt sống chết không đồng ý: “Mua thuốc cho ta, cha mẹ ngày mai sẽ không có tiền mua bữa sáng. Khoai lang đỏ của mẹ lúc nãy cũng không ăn, đều vào bụng ta hết rồi, ngày mai cũng không thể chịu đói.”

Yến Tiểu Ngư đành bỏ cuộc.

Vì phải nắn xương, tiền khám bệnh của Yến Hưng Mậu đắt hơn người khác mười văn, là 30 văn. Dư đại phu kê thuốc hai ngày, tổng cộng hết 68 văn. Tiền trọ lại y quán của vợ chồng Yến Hưng Mậu là mười văn một ngày.

Sau khi thanh toán hết, số tiền 120 văn mang theo hôm nay chỉ còn lại mười hai văn, tiền trọ ngày mai vẫn chưa có.

Nhưng Yến Tiểu Ngư không nóng vội. Cậu đã nghĩ ra cách ép vợ chồng Yến Hưng Thịnh đưa tiền, biết đâu lần này có thể ép họ đề nghị phân gia.

Vì vậy, Yến Tiểu Ngư cố ý nhờ Dư đại phu giúp đỡ: “Nếu có người đến hỏi thăm, làm phiền đại phu nói tình hình bệnh của cha ta nặng hơn, càng nặng càng tốt.”

“Đây là vì sao?” Dư đại phu ngẩng đầu, không mặn không nhạt nhìn cậu một cái, “Ngươi muốn ta nói dối, nên cho ta một lý do.”

“Đương nhiên rồi.” Yến Tiểu Ngư gật đầu, “Không giấu gì ngài, tiền thuốc men của cha ta hiện giờ còn chưa gom đủ. Ta nhờ ngài giúp đỡ cũng vì chuyện này. Cha ta và đại bá không phân gia, tiền bạc trong nhà đều do đại bá nương quản. Tiền công mấy năm nay cha ta kiếm được đều giao hết cho nàng…”

Yến Tiểu Ngư kể lại tình hình Yến gia một cách đơn giản, cuối cùng nói: “Chỉ có nói bệnh của cha ta nguy hiểm, sắp chết, mới có thể ép họ bỏ tiền ra.”

Dư đại phu cân nhắc một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Ông làm nghề y nhiều năm, người nào cũng gặp qua. Những người trong nhà có tiền nhưng tiếc không chịu cho người thân khám bệnh cũng không ít. Tình huống của Yến Hưng Mậu không hiếm gặp. Ông không có ý định quản nhiều, chỉ cần không nợ tiền khám của ông là được.

Sau khi Dư đại phu đồng ý, Yến Tiểu Ngư lại nói mấy câu hay với một ca nhi học đồ trong y quán, nhờ hắn chăm sóc cha mẹ, rồi giao toàn bộ mười hai văn còn lại cho Hà Thu Hoa, tránh người ngoài và dặn dò vài câu.

“Hôm nay sau khi trở về, ta sẽ ép đại bá bọn họ thêm một lần nữa, để họ sớm đề xuất phân gia. Nhưng hôm nay vụ mùa hè sắp đến, họ phần lớn còn nhớ đến mấy lao động nhà mình, chỉ khi làm cho họ cảm thấy chúng ta không những không giúp được gì, mà còn sẽ liên lụy họ, họ mới có thể chủ động phân gia. Cho nên phải nói tình hình của cha nặng hơn. Đại bá tính tình đa nghi, ngày mai có thể sẽ đến xem. Nhưng đến lúc đó người và cha phải nhớ kỹ, cha tuy giữ được mạng, nhưng chân đã hoàn toàn phế, nửa đời sau đều không thể tự mình đi lại…”

 * Trời dần tối, sau khi dặn dò mọi chuyện rõ ràng, Yến Tiểu Ngư không trì hoãn nữa, cùng Yến Tiểu Nguyệt đánh xe bò rời đi.

Trên đường trở về, hai chị em tâm trạng nhẹ nhõm hơn không ít. Yến Tiểu Nguyệt, người vốn kiệm lời, cũng nói nhiều hơn: “Chúng ta thật sự có thể đòi được bạc từ đại bá sao?”

Yến Tiểu Ngư gật đầu: “Đương nhiên.”

“Phân gia rồi chúng ta ở đâu, trong hang động sao?”

Yến Tiểu Ngư có chút bực mình: “Trong hang động sao mà ở được? Hang động nào?”

“Ngay trên núi thôn chúng ta.” Yến Tiểu Nguyệt vẻ mặt thành thật, “Những người ăn mày đến thôn xin ăn đều ở đó. Xin ăn ở đây xong, vào hang động trọ một đêm, ngày mai xuống núi theo đường khác, vừa hay đi sang thôn khác xin.”

“…” Sao cứ nghĩ đến chuyện tốt đi chứ! Yến Tiểu Ngư tức giận, “Lão nhân Yến hoặc là chia cho ta tiền, hoặc là chia cho ta đất. Chúng ta sẽ không đi ăn xin!”

“Ta biết, nhưng trên đất sẽ không tự nhiên mọc ra nhà để ở. Chúng ta vẫn không có nhà để ở.”

Cô nương này thật là một sợi gân. Yến Tiểu Ngư thở dài: “Chúng ta có thể tìm một chỗ ở nhờ trước, rồi trả bạc là được.”

Cậu nhìn trán Yến Tiểu Nguyệt bầm tím, và đôi mắt ngây thơ trong sáng của nàng, lầm bầm an ủi: “Hôm nay sau khi trở về, chúng ta còn một trận chiến cam go phải đánh. Nhưng chỉ cần vượt qua cửa ải này, cuộc sống sẽ tốt lên. Sau này đệ sẽ có nhà riêng, ăn cơm muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không còn ai nói đệ nữa. Đệ không cần phải nghe lão nhân Yến mắng, không cần bị đại bá nương sai vặt, cũng không cần phải quỳ xuống cầu xin người khác nữa…”

Thật sự có ngày tháng tốt đẹp như vậy sao? Mắt Yến Tiểu Nguyệt đỏ hoe.

Nàng cúi đầu, lén lút lẩm nhẩm mấy câu mà đệ đệ vừa nói. Khi ngẩng đầu lên, nàng chỉ cảm thấy ánh hoàng hôn hôm nay đẹp lạ thường, như muốn chiếu rọi vào tận đáy lòng nàng.

 * Yến Tiểu Ngư và Yến Tiểu Nguyệt vào thôn không về Yến gia ngay, mà đi thẳng đến nhà họ Nghiêm để trả xe bò.

Nghiêm gia ở tận cùng bên trong thôn, gần chân núi, cách cửa thôn khá xa. Chuyện Yến Hưng Mậu bị thương ai cũng biết. Trên đường đi, hai chị em không thiếu lần bị dân làng gọi lại hỏi chuyện.

“Nguyệt tỷ nhi, sao chỉ có hai chị em về? Cha mẹ con đâu, cha con có khỏe không?”

“Tiểu ca nhi, nghe nói cha ngươi bị thương ở nhà chủ nhân, vết thương thế nào, đại phu nói ra sao?”

“…”

Yến Tiểu Ngư đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Sợ Yến Tiểu Nguyệt không biết nói dối, cậu ôm hết chuyện vào mình. Suốt quãng đường, miệng cậu không ngừng nghỉ.

“Tình hình của cha ta không tốt. Mạng tuy giữ được, nhưng chân đã phế, không thể làm việc được nữa. Mẹ ta còn ở y quán chăm sóc ông ấy.”

“Chân cha ta không đứng được nữa, sau này đều phải có người chăm sóc, thuốc cũng không thể ngừng. Ta và a tỷ trở về là để lo tiền, đại bá nương chỉ cho hai mươi văn. Nếu không phải Hà thẩm tốt bụng, tiền thuốc hôm nay cũng không đủ.”

“Cha mẹ ta à? Cha mẹ ta không có tiền. Tiền công mấy năm nay cha ta kiếm được đều theo lời ông nội ta, giao cho đại bá nương để lo việc nhà.”

“Tiền bán lương thực trong nhà? Dĩ nhiên cũng do đại bá nương quản…”

Yến Tiểu Ngư đi đến đâu, kể lể thê thảm đến đó.

Từ sau khi không may ngã xuống nước được cứu lên, cậu đầu tiên là như điên nhảy sông, sau đó mỗi ngày ‘đánh nhau’ với người đại phòng Yến gia, ‘bắt nạt’ Yến tiểu bảo… Cách hành xử thay đổi quá lớn, dân làng gần như không nhận ra cậu.

Tuy nhiên, trong mắt mọi người, cậu trở nên như vậy cũng là do lão gia tử Yến và đại phòng Yến gia ép buộc.

Yến Hưng Mậu mấy năm nay hoặc là làm việc trên đồng, hoặc là đi làm công bên ngoài, cuối cùng không có một văn tiền vào túi mình. Bị thương đến tiền chữa bệnh cũng phải đi xin chị dâu, thật khiến người ta thở dài.

Còn lão gia tử Yến và cả nhà Yến Hưng Thịnh, cầm tiền công của Yến Hưng Mậu, trước đây hại Yến Tiểu Ngư suýt mất mạng, giờ lại thờ ơ với Yến Hưng Mậu bị thương. Thật sự có chút tàn nhẫn, không trách Yến Tiểu Ngư lại trở nên như vậy.

Gia sự của Yến gia ầm ĩ như vậy, rất nhanh có người đi mách lẻo với Yến Hưng Thịnh.

Yến Tiểu Ngư và Yến Tiểu Nguyệt sau khi trả xe bò trở về, vừa vào nhà chính, đã thấy lão gia tử Yến và Yến Hưng Thịnh mặt mày xanh mét, như hai vị thần giữ cửa, một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải ghế thái sư dưới bàn dài.

Đào Thúy Thanh và Yến tiểu bảo ngồi trên ghế tre bên phải phía dưới. Đào Thúy Thanh cầm khung thêu, đang làm nữ công. Yến tiểu bảo nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, ánh mắt sáng rực, dường như đang chờ đợi điều gì.

Sau khi hai chị em Yến Tiểu Ngư vào cửa, tên tiểu tử này đứng bật dậy, đóng cửa nhà chính lại.

Tiếp đó, Yến Hưng Thịnh vỗ một chưởng lên bàn: “Đại bá nương ngươi không phải nói, tiền thuốc trước nợ, chờ lão gia Vương bồi thường bạc rồi trả sao? Ngươi vì sao phải ở bên ngoài nói lung tung, làm hư danh dự của chúng ta?!”

Tư thế thật lớn, không biết còn tưởng đây là tam đường hội thẩm đấy! Yến Hưng Mậu ngã thành ra vậy, vị đại ca này một câu thăm hỏi cũng không có, trong lòng chỉ nghĩ đến danh dự của họ. Đúng là một vị đại ca tốt.

Yến Tiểu Ngư cười lạnh: “‘Nói lung tung’? Ta nói câu nào không phải sự thật?”

Cậu chống nạnh, ngữ khí còn hung hơn cả Yến Hưng Thịnh, “Ngươi nếu thấy ta nói không đúng, có thể tự đi giải thích. Ta về là để đòi tiền cho cha ta, không có thời gian cùng ngươi cãi vã!”

Nghe thấy lời nói đầy lý lẽ này, Yến Hưng Thịnh suýt nữa thì tức cười: “Ngươi nói đòi tiền là có tiền sao? Ta đây lẽ nào là thiếu nợ ngươi?”

“Ngươi hắn cha chính là thiếu ta.” Yến Tiểu Ngư vẻ mặt không quan tâm, còn kéo Yến Tiểu Nguyệt ngồi xuống ghế.

Lão gia tử Yến tức đến mức gân xanh trên trán thẳng nhảy.

Yến Hưng Thịnh bật dậy từ ghế, nắm chặt tay, hùng hổ đi về phía Yến Tiểu Ngư. Yến Tiểu Nguyệt căng thẳng đứng lên, run rẩy chắn trước Yến Tiểu Ngư, nhưng bị Yến Tiểu Ngư kéo ra sau.

“Trước khi đánh người, hãy cân nhắc xem hậu quả có gánh nổi không, rồi lại nghĩ xem, mình có đánh thắng được không.” Yến Tiểu Ngư tựa vào ghế, ngẩng đầu, vẻ mặt điềm nhiên.

Thái độ của cậu quá kiêu ngạo. Yến Hưng Thịnh như một con bò đực bị chọc giận, trong lỗ mũi như toát ra lửa giận.

Nhưng trong lòng vẫn còn một chút lý trí nhắc nhở, Yến Tiểu Ngư nói là thật.

Thằng trọc đâu sợ bị nắm tóc. Hiện tại Yến Tiểu Ngư không sợ hắn, hắn lại bị nhiều thứ kiềm chế: danh tiếng của Yến gia, tiền đồ của con trai, cái nào cũng quan trọng hơn mạng của Yến Tiểu Ngư.

Hơn nữa, Yến Tiểu Nguyệt sức khỏe như trâu bò. Yến Tiểu Ngư trước đây vì lười nhác mà giả vờ yếu đuối, bây giờ cũng không giả nữa, sức lực chẳng kém a tỷ là bao. Thật sự động tay, hắn phần lớn sẽ chịu thiệt.

Đánh không được, cơn giận lại không nuốt xuống nổi, Yến Hưng Thịnh nhất thời tiến thoái lưỡng nan. May mà có một người vợ thức thời.

“Ngươi nhìn ngươi xem, so đo với một đứa trẻ làm gì.” Đào Thúy Thanh buông việc trong tay, đi tới vỗ vai Yến Hưng Thịnh, cho hắn một cái bậc thang đi xuống, rồi nhìn về phía Yến Tiểu Ngư.

“Tiểu Ngư, vết thương của cha ngươi thế nào?” Nàng ta tỏ vẻ thấu hiểu, “Đại bá ngươi buổi chiều về nghe tin cha ngươi bị thương, trong lòng lo lắng lắm. Nếu không phải các ngươi đã về, hắn đã đi trấn trên tìm các ngươi rồi. Nhưng ngươi hiểu lầm ý của ta và gia gia ngươi, ở bên ngoài nói những lời đó, hắn có chút tức giận.”

Yến Tiểu Ngư cười nhạo một tiếng, lặp lại những lời đã nói trước mặt dân làng, cuối cùng nói: “Đại bá và bá nương đã quan tâm cha ta như vậy, nghĩ rằng chắc sẽ không tiếc tiền ra tay chứ?”

Nụ cười của Đào Thúy Thanh không đổi: “Trong nhà hiện giờ thật sự không có tiền. Nhưng ngươi yên tâm, ta và đại bá ngươi sẽ giúp các ngươi nghĩ cách.”

“Cha ngươi nếu đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, thì không cần ở lại y quán, về nhà dưỡng cũng được. Đại bá ngươi ngày mai sẽ đi đón ông ấy về. Sau khi về, mẹ ngươi chăm sóc ông ấy, hai chị em ngươi cùng đại bá và tiểu bảo xuống đồng. Chờ vụ mùa hè xong, bán lương thực đi, là có thể mua thuốc cho cha ngươi. Như vậy tốt không?”

Quả nhiên vẫn nhớ đến lao động của nhà họ. Yến Tiểu Ngư thầm trợn trắng mắt: “Cũng không cần phiền phức như vậy.”

“Ta thấy trong phòng đại đường huynh có hai cái áo choàng cũng không tệ lắm, chắc chắn có thể cầm cố được chút tiền. Nếu các người thật sự không lấy ra được bạc, ta sẽ vất vả một chút, đem áo choàng đó đi cầm cố.”

Nụ cười trên mặt Đào Thúy Thanh cứng lại.

“Chậc!” Yến Tiểu Ngư chậm rãi đứng dậy, đi vòng quanh nàng ta một vòng, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm đồ trang sức trên đầu nàng: “Cây trâm trên đầu đại bá nương nhìn có vẻ rất đáng giá nha!”

Nói xong, cậu lại đi đến trước mặt Yến Hưng Thịnh và lão gia tử Yến, trên dưới đánh giá hai người: “Nhẫn ban chỉ trên tay đại bá hình như cũng không tệ. A! Vải vóc trên người gia gia hình như cũng không rẻ?”

“Nha, sợi dây bạc trên cổ tiểu bảo nhìn cũng có chút trọng lượng đấy?”

Yến Tiểu Ngư vung tay lên: “Đem cầm cố hết đi!”

“Cầm cố cái gì mà cầm cố?! Phân gia, bây giờ liền phân gia!” Lão gia tử Yến kích động gào lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play