Bóng đêm như mực, quần áo Ôn Chẩn bị gió đêm thổi đến bay phấp phới. Cậu bước đi vội vàng, tường viện cao lớn của Trần phủ đã ở trước mắt, hai ngọn đèn lồng đỏ ở trong gió lay động.
Ôn Chẩn đưa tay mạnh mẽ đập vào chiếc vòng đồng trên cửa lớn Trần phủ, tiếng vang trong đêm yên tĩnh đặc biệt chói tai.
Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra một khe, một gã gia đinh còn buồn ngủ thò đầu ra: “Ai thế? Đã trễ thế này...”
"Kêu Trần Ngọc Thành ra đây gặp ta!" Ôn Chẩn một tay đẩy cửa ra, gã gia đinh kia lảo đảo lui về phía sau.
“Ôn, Ôn tú tài? Thiếu gia nhà ta đã nghỉ ngơi...”
Ôn Chẩn không thèm để ý nữa, lập tức xuyên qua tiền viện, núi giả hồ nước trong viện dưới ánh trăng phiếm ánh sáng lạnh. Thân ảnh Ôn Chẩn bước đi gấp gáp trên hành lang, đèn dầu ở nhà chính sáng lên, Trần Ngọc Thành khoác áo khoác đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm.
"Ôn Chẩn?" Trần Ngọc Thành nhíu mày, “Vào đêm tự tiện xông vào dân trạch, ngươi thật to gan!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play