Sáng mồng một tết, bọn họ hướng lên núi đi, Ôn Chẩn còn cầm theo một cái chổi, Ôn Lập không hiểu, “Nhị đệ, ngươi cầm chổi làm gì? Chúng ta không phải đi leo núi sao?”
Ôn Chẩn chỉ vào ngọn núi kia, nơi đó là chỗ hắn gặp Địch Việt, “Trên đó có một tòa miếu, lúc ta đi huyện Phù Phong, cố ý đi bái, năm trước liền rất thuận lợi, nghĩ đi tạ ơn thần, cái miếu kia hơi hoang phế, ta muốn đi quét dọn một chút, cho tròn một tấm lòng lúc trước.”
“Còn có chuyện này à? Vậy chúng ta phải mang theo chút đồ cúng đi.”
Sau đó bọn họ trên đường gặp các hương thân, người trong thôn vừa nghe, lập tức tin ngay, nếu không Ôn Chẩn sao năm nay lại làm ăn phát đạt lên được? Thì ra là có sơn thần bảo hộ.
Kết quả người đi theo đông nghìn nghịt, dọn dẹp xong xuôi, cái miếu kia lại trở nên sạch sẽ tinh tươm, Ôn Chẩn kéo Địch Việt, “Nơi này vẫn là chỗ chúng ta gặp gỡ ban đầu, giờ cũng coi như là trả lại cho cái miếu này một đoạn tình.”
Địch Việt vẫn còn nhớ rõ, hắn cho rằng lúc đó muốn ch-ết, kết quả lại được thư sinh này cứu giúp, hắn chờ đồ cúng dọn xong, liền bái tượng thần trong miếu thật chắc chắn. Hắn thật sự cảm thấy, lão thần tiên này thấy hắn khổ cực, làm hắn ở nhân gian còn sống, ở nhân gian có một đoạn tình.
Ôn Chẩn cũng mang Thiến Thiến tới bái, trong miếu này là duyên phận của một nhà bọn họ, bọn họ là những người phiêu bạt giang hồ, Ôn Chẩn cũng là một khách tha hương, vận mệnh đã định làm hắn tới đây, tất có dụng ý của trời xanh. Cảng Thành tương đối mê tín, cậu cũng tin Đạo giáo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play