Diệp An An lùi lại một bước, cảnh giác nhìn sinh vật kỳ lạ trước mặt.

Cô siết chặt cành cây trong tay, nhận thấy những thực vật quanh sinh vật này đều đã khô héo, ngay cả nền đất cũng biến thành màu đen.

Thủ phạm chính là những chất dịch màu đen sền sệt mà nó tiết ra.

Diệp An An lập tức hiểu rằng con vật này rất có thể có độc và độc tính cũng không hề nhẹ. Cô cẩn thận lùi thêm, sợ thu hút sự chú ý của nó.

Nhưng đôi mắt của sinh vật đó vẫn dán chặt vào Diệp An An. Nó liên tục thè lưỡi tấn công cô, mỗi lần như vậy, các thực vật xung quanh đều héo úa ngay lập tức.

Trong giây phút đó, Diệp An An tiến thoái lưỡng nan.

Cô cũng muốn quay lưng bỏ chạy, nhưng đưa lưng về phía một sinh vật kỳ quái có độc tính mạnh như vậy không phải là một ý hay.

Vũ khí duy nhất cô có trong tay lúc này là cành cây và chiếc ba lô đựng sách. Nhưng nếu không thể ra đòn chí mạng thì việc tấn công liều lĩnh rất có thể sẽ chọc giận con quái vật. Hơn nữa sinh vật này còn có độc, Diệp An An càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ngay khi Diệp An An lùi ra xa, sinh vật kỳ lạ bất ngờ nhảy vọt về phía cô như một con ếch, phun ra chất dịch đen sền sệt từ chiếc lưỡi dài và gớm ghiếc.

Diệp An An điên cuồng lùi lại.

Sinh vật đó không ngừng tấn công, Diệp An An không lùi nữa mà cầm cành cây lao vào đối phó.

Tuy nhiên, độc tố quá mạnh có cả tác dụng ăn mòn. Cành cây trong tay cô chẳng mấy chốc đã bị xói mòn, biến dạng, không thể trụ được lâu.

Cô liếc nhìn chiếc ba lô, không do dự chụp lấy ném thẳng vào con sinh vật dưới đất, sau đó nhanh chóng bỏ chạy ra phía ngoài, vừa chạy vừa tìm kiếm thứ gì đó có thể sử dụng làm vũ khí.

Vì đây là công viên nên cô vẫn có thể nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa ở gần đó. Nếu những đứa trẻ này bị con vật kỳ lạ kia nhắm tới thì hậu quả sẽ thật khó lường.

Cô lập tức rút điện thoại ra, gọi ngay cho bộ phận tác chiến.

Bộ phận tác chiến ở đây tương đương với sở cảnh sát ở thế giới trước và phần lớn nhân viên đều là triệu hoán sư, việc giải quyết sinh vật kỳ lạ này chắc chắn không khó.

Sau khi trình bày rõ ràng sự việc và gửi định vị chi tiết, bộ phận tác chiến lập tức cho biết họ sẽ đến nhanh nhất có thể.

Diệp An An tìm kiếm một lúc mà không thấy vũ khí phù hợp nào. Chấm đỏ trên bản đồ sinh vật ngoại lai trong đầu cô đang di chuyển điên cuồng, chứng tỏ con sinh vật kỳ lạ này chính là sinh vật ngoại lai mà cô cần tiêu diệt.

Diệp An An nghiến răng, quyết định liều một phen.

Cô sẽ thử tự mình tiêu diệt con sinh vật này trước, nếu không được thì vẫn còn người của bộ phận tác chiến đến dọn dẹp.

Thấy một vài viên đá gần đó, cô cúi xuống nhặt lên. Cảm giác nguy hiểm từ phía sau khiến cô nhanh chóng quay người lại, dùng viên đá trong tay ném thẳng vào con sinh vật.

Diệp An An có độ chính xác rất tốt, gần như lần nào cũng trúng, điều này hoàn toàn chọc giận sinh vật kỳ lạ kia.

Nó phát ra âm thanh khò khè, những bọt nước đen trên người càng lúc càng lớn, như thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

Diệp An An trợn tròn mắt, lập tức chạy thục mạng ra xa.

Cùng lúc đó, những bọt nước đen trên người sinh vật nổ tung, chất lỏng màu đen văng tung tóe. Mọi thực vật mà nó chạm vào đều héo úa ngay lập tức.

Dù Diệp An An đã chạy rất nhanh nhưng một vài giọt vẫn bắn lên quần áo cô.

Cô lập tức cởi áo khoác ra, sợ bị độc tố không rõ tên này làm hại. Cô nhặt đá xung quanh, lợi dụng cơ hội này điên cuồng ném vào sinh vật kỳ lạ.

Đòn tấn công vừa rồi dường như đã tiêu hao toàn bộ sức lực của nó. Nó bắt đầu trở nên uể oải, sức bật cũng không còn mạnh như trước.

Diệp An An không dám lơ là cảnh giác. Trong tự nhiên có không ít sinh vật sẽ giả vờ chết để giáng đòn chí mạng cuối cùng lên con mồi.

Cô luôn giữ khoảng cách an toàn, không ngừng nhặt đá ném mạnh vào sinh vật.

Con sinh vật kỳ lạ vốn đã bị thương nặng, giờ đây càng khó cử động. Trong đôi mắt xanh đậm của nó ánh lên sự căm hận và không cam lòng. Nó tìm đúng cơ hội, một lần nữa lao về phía Diệp An An.

Những bọt nước đen đã khô lại trên người nó lại bất ngờ bắn ra một ít độc tố, bay thẳng về phía Diệp An An.

Diệp An An: “!!!”

May mắn thay cô luôn giữ khoảng cách, nên việc bỏ chạy trở nên dễ dàng hơn. Cô phóng đi với tốc độ cực nhanh, hoàn toàn né được đòn tấn công này.

Lần này, sinh vật kỳ lạ thật sự đã chết, cơ thể nằm bất động trên mặt đất.

Tri Thức Toàn Thư trong đầu Diệp An An ngay lập tức phát sáng, kèm theo một dòng chữ giải thích:

【Tiêu diệt thành công một con Ếch Độc Đen cấp một, nhận được 10 điểm, đã mở khóa Tri Thức Toàn Thư.】

Diệp An An trợn tròn mắt, kinh ngạc trước lượng thông tin từ dòng chữ này.

Ếch Độc Đen cấp một?

Tại sao trước đây Trùng Bóng Tối lại không có cấp bậc? Hơn nữa, Trùng Bóng Tối chỉ nhận được một điểm, trong khi Ếch Độc Đen lại nhận được 10 điểm. Điều này có phải có nghĩa là Trùng Bóng Đen là một sinh vật yếu ớt không có cấp bậc? Có phải còn có sinh vật cấp hai, cấp ba nữa không?

Vô số câu hỏi nảy ra trong đầu Diệp An An, nhưng khi nghĩ đến việc đã mở được Tri Thức Toàn Thư thì tất cả đều chuyển thành sự phấn khích tột độ.

Cô lập tức mở Tri Thức Toàn Thư. Lần này không còn tình trạng không thể lật trang đầu tiên như trước nữa, mà chỉ cần chạm nhẹ là trang sách đã mở ra.

Trang đầu tiên lại trống trơn, chỉ có một…

Khung tìm kiếm???

Phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ:

【Mở khóa thành công trang đầu tiên của Tri Thức Toàn Thư, chỉ có thể tìm kiếm một vấn đề.】

Diệp An An gần như sững sờ. Nhưng vì đang ở ngoài công viên và nhân viên tác chiến có thể đến bất cứ lúc nào nên cô quyết định đợi về nhà rồi suy nghĩ kỹ xem nên tìm kiếm điều gì.

Khi các nhân viên tác chiến vũ trang đầy đủ đến công viên, họ thấy một cô gái mặc đồng phục đang ngồi xổm bên cạnh một đống thứ kỳ lạ, thỉnh thoảng dùng cành cây chọc chọc vào nó.

Một nhân viên tác chiến lập tức hỏi: “Em là học sinh vừa gọi báo tin đúng không? Con sinh vật kỳ lạ đó ở đâu?”

Diệp An An đứng dậy, ngoan ngoãn chỉ vào cái xác trên mặt đất: “Chính là nó, nhưng em đã ném đá cho nó chết rồi ạ.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn vào cái xác biến dạng trên mặt đất, rồi lại nhìn cô gái có vẻ ngoan ngoãn là Diệp An An.

Một người đàn ông trung niên cao lớn không nhịn được bật cười: “An An, con đúng là được thừa hưởng gen của ông nội con rồi.”

Ông tháo khẩu trang phòng độc xuống, cười vỗ vai Diệp An An.

Diệp An An nhìn rõ mặt người này, lập tức chào: “Chú Vương, hôm nay chú trực ban ạ.”

Vương Kiến Quốc gật đầu: “An An, con kể chi tiết lại sự việc hôm nay cho chúng tôi nghe nhé.”

Diệp An An gật đầu, thấy những người khác thuần thục thu gom xác Ếch Độc Đen và dọn dẹp sạch sẽ nọc độc trên mặt đất.

Trong mắt cô thoáng lên vẻ thấu hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play