Hứa Thiên nhìn bộ hài cốt nhỏ bé đó, cảm thấy khó thở, có lẽ nó chưa từng được bế ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời, giống như đã thấy ánh mặt trời, lại giống như chưa từng thấy ánh mặt trời.
"Có thể nhìn ra là nam hay nữ không?" Ninh Việt hỏi xong, lại bất lực nói: “Thật ra là nam hay nữ cũng không quan trọng.”
Hứa Thiên nghiêm túc nói: “Người trưởng thành cho dù không xét nghiệm, chỉ cần có khung xương hoàn chỉnh, thông qua hình dạng xương mu và xương cùng, cũng có thể phán đoán được là nam hay nữ, nhưng trẻ con nhỏ như vậy, xương còn chưa phát triển hoàn thiện, khó mà nhận biết.”
Cô kiểm tra dấu vết hiện trường một lượt, nhẹ tay nhẹ chân bỏ hài cốt vào túi, lại kiểm tra từng lớp chăn, cố gắng phát hiện dấu vết mà nạn nhân để lại.
Những chiếc chăn bẩn thỉu có màu sắc khác nhau, đều không có vỏ chăn, hầm rất ẩm ướt, chiếc chăn bông dưới cùng đã vón cục hết cả, lúc vén lên thì rệp chạy tán loạn.
Hứa Thiên vô cùng may mắn vì mình đã mặc đầy đủ bộ đồ bảo hộ, kéo khóa một cái là giày cũng được bọc kín.
Hồ Đông thấy rệp bò về phía mình, không nhịn được đá một cái, tấm bạt nhựa trải dưới đất động đậy, càng có nhiều rệp bò lung tung, làm mọi người giật mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play