Hứa Thiên cũng không vội thúc giục cô ấy, Lý Mỹ Nguyệt giống như bị nghiện thuốc, hút liên tục mấy hơi rồi mới nói: “Hôm đó tớ thấy An Nhiên lên trên sân thượng, lúc cảnh sát hỏi tớ đã nói dối, nói là đang ngủ trong ký túc xá.”
Hứa Thiên không ngờ Lý Mỹ Nguyệt lại giấu giếm một chuyện quan trọng như vậy.
“Cậu thấy lúc nào? Trước khi cô ấy nhảy lầu sao? An Nhiên lúc đó một mình? Trạng thái thế nào?”
"Cô ấy trông không vui lắm, cúi gằm mặt đi lên lầu, tớ cũng không dám làm phiền cô ấy." Lý Mỹ Nguyệt vừa nói vừa thở dài: “Tớ sợ tớ vừa hỏi cô ấy, cô ấy lại khóc với tớ, cô ấy sẽ than thở như bà già vậy, nên tớ không dám nói gì. Tớ mà biết cô ấy sẽ xảy ra chuyện, thì dù thế nào cũng sẽ ngăn cô ấy lại.”
Hứa Thiên nghe thấy giọng cô ấy càng nói càng nhỏ, không khỏi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy: “Mỹ Nguyệt, sao cậu không dám nhìn tớ?”
“Hả?”
Tay đang kẹp thuốc của Lý Mỹ Nguyệt run lên, đột ngột ngẩng đầu nhìn cô: “Sao lại không dám? Cậu cứ nhìn đi, tớ biết ngay mà, tớ vừa nói chuyện này là sẽ bị các cậu coi là nghi phạm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT