Hứa Thiên lập tức tháo còng tay trên tay họ, còng riêng ông cụ vào ghế, kéo bà cụ vào phòng.
Ninh Việt lúc nãy đã giả vờ thỏa hiệp, Trương Dũng đang đưa ra điều kiện cụ thể, nghe thấy tiếng bên ngoài, anh ta lại nổi giận gầm lên: “Lựu đạn cái gì! Lũ già chết tiệt, chuyện này không phải việc của các người, các người cứ ngoan ngoãn ở yên đó cho tôi.”
Bà cụ chưa từng tiếp xúc với cảnh sát, thấy người ta làm ầm ĩ như vậy, cả con hẻm đều là người của cảnh sát, bà càng sợ hơn, thật sự tin họ sẽ dùng lựu đạn, lúc này bà bất chấp tất cả mà kêu lên: “Tiểu Dũng, mẹ xin con, mau ra đi, con bé kia chẳng phải vẫn chưa chết sao? Mau để cảnh sát đưa đến bệnh viện chữa trị, nếu khỏi thì tội của con cũng nhẹ bớt.”
Ninh Việt ngẩn người: “Mẹ? Bà là mẹ của Trương Dũng?”
Trong gian nhà phụ, Trương Dũng giận dữ nói: “Tôi không có người mẹ như vậy!”
Bà cụ lại khóc lên: “Tôi sinh năm con trai hai con gái, nó là út, sinh ra nhìn đã yếu ớt, người ta nói khó nuôi, nhà tôi lại đông con, nên đã đem nó cho người ta, sau này mới nhận lại.”
Nói xong bà lại hô về phía gian nhà phụ: “Tiểu Dũng, mẹ hối hận rồi, hồi đó không nên đưa con cho người ta, mẹ có lỗi với con. Mẹ cũng muốn thay con gánh chuyện này, nhưng người ta không tin, con ra đi, họ sắp ném lựu đạn vào rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT