Ninh Việt đứng dậy, vận động cánh tay phải, chậm rãi đi tới đi lui bên bồn hoa: “Đúng vậy, ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng bên này đã liên lạc với Cục phó của họ rồi, người trực ban lại vẫn ở trong phòng trực ban canh điện thoại. Lúc đó tôi vội vàng tìm cô, không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ càng nghĩ càng thấy không đúng. Vừa nãy lại vừa hay gặp người này, anh ta vừa đến bệnh viện đã đảo mắt nhìn ngang ngó dọc, cứ lảng vảng trước cửa phòng bệnh của Lý Huy, không khỏi khiến tôi nhớ lại chuyện tối qua.”
Hứa Thiên giật mình: “Đội trưởng Ninh, anh nói là người trực ban ở cục tối qua đã đến bệnh viện rồi sao? Anh nghi ngờ anh ta là đồng bọn của Lý Huy?”
Người Ninh Việt nói là Lữ Minh, là người đến bệnh viện đổi ca.
Hứa Thiên nói: “Nếu như tối qua anh ta vừa trực ban xong, thì hôm nay đáng lẽ phải được nghỉ mới đúng, chẳng lẽ là cục của họ thiếu người? Nên mới không cho anh ta nghỉ ca?”
Ninh Việt thở dài: “Cục cảnh sát huyện cũng tính là lực lượng cảnh sát đầy đủ, mặc dù có vụ án phát sinh đột ngột, nhưng thủ phạm đều đã bắt rồi, không căng thẳng đến vậy. Tôi lo lắng là, nếu như trong cục thật sự có đồng bọn của bọn họ, vậy thì chắc chắn không chỉ có một mình Lữ Minh, tôi rất tò mò không biết tối qua anh ta gọi điện thoại cho ai.”
Hứa Thiên cũng hiểu được sự khó xử của anh: “Chuyện này không thể trực tiếp hỏi anh ta, sẽ đánh rắn động cỏ, cũng không thể trực tiếp nói với lãnh đạo của họ, nhỡ đâu chỉ là hiểu lầm, thì đối với chúng ta và đối với họ đều không tốt.”
“Đúng vậy, cho nên tôi mới gọi cô ra đây nói chuyện này, Hồ Đông không có ở đây, thằng nhãi Tiểu Liêu này lại không giữ được mồm, hai chúng ta phải để ý một chút, xem có thể tìm ra chút dấu vết gì không.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT