Hứa Thiên không khỏi ngẩn người: “Lén nhìn người khác tắm? Khi nào?”
“Thì vào mùa hè nóng nực ấy, sau này nó biến mất tăm, tôi còn tưởng nó sợ quá bỏ trốn rồi, kết quả lại chết rồi. Hừ, đúng là báo ứng!”
Ninh Việt không khỏi nghi ngờ: “Đồn trưởng Lý chưa nói với anh sao? Người chết trên ruộng ngô là em trai anh, Dương Văn Hải, chứ không phải Hoàng Đại Lực!”
"Cái gì?" Dương Văn Bân giật mình, trợn tròn mắt: “Sao có thể, nếu là Tiểu Hải nhà tôi, sao ba tôi lại không nhận ra chứ? Đừng có đùa, đừng tưởng các người là cảnh sát thì có thể nói lung tung.”
Đồn trưởng Lý bất lực nói: “Vừa nãy tôi đã nói chuyện này với anh rồi, nhưng anh cứ la hét ầm ĩ, không ngừng được.”
Hứa Thiên đánh giá Dương Văn Bân: “Anh bị chứng cuồng loạn à? Không biết nói chuyện bình thường, chỉ biết la hét ầm ĩ thôi.”
“Mẹ kiếp nhà cô mới bị chứng cuồng loạn, tôi chịu đủ rồi, tôi lại không giết người càng không phóng hỏa, các người nhốt tôi làm gì? Na tôi đâu? Mẹ tôi đâu? Tôi phải hỏi bọn họ, em trai tôi làm sao vậy? Không phải nói là để nó đến nhà dì tôi à? Nó xưa nay nghe lời, tuyệt đối sẽ không chạy lung tung!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play