Hứa Thiên ngồi xuống đối diện em ấy, nghĩ đến những chuyện ở thôn họ, đột nhiên không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
Tiểu Liêu hỏi: “Dương Kiều, ba em chết như thế nào? Trên người có vết thương không?”
Dương Kiều mân mê các ngón tay, nhỏ giọng nói: “Không có, họ nói là bị dọa chết, nhưng em thấy không phải.”
Hứa Thiên cau mày: “Bị dọa chết? Em đã nhìn thấy thi thể chưa?”
“Chưa ạ, mẹ em không cho em đi! Nhưng em biết là không đúng. Từ khi chôn cái thằng ngốc kia, họ đều thành kẻ ngốc hết, ngày nào cũng tụ tập lại nói chuyện ma quỷ, còn nói là có tà ma, thật sự rất phiền. Ba em nói em là người có văn hóa duy nhất trong nhà, em không thể mê tín dị đoan giống như họ. Ba em chết rồi, mẹ em không cho điều tra, ông bà nội em lại nói may mà còn để lại được người nối dõi, rõ ràng không phải là chết tự nhiên, tại sao không dám điều tra? Cứ thế mà đưa đi hỏa táng, em…”
Dương Kiều vừa nói vừa rơi nước mắt: “Đồng chí cảnh sát, em không thể để ba em chết oan được, ông ấy là ba em, em phải giúp ông ấy.”
Hứa Thiên an ủi: “Tôi tin ba em ở trên trời có linh thiêng, chắc chắn sẽ rất vui lòng. Nhưng chuyện này cả thôn các em như một tấm sắt, không thể phá vỡ, Dương Kiều, chúng tôi cần sự giúp đỡ của em.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play