Hứa Thiên lại chỉ vào tay mình, Tiểu Tạ quay đầu nhìn, cô bé vậy mà lại đang nghịch ngón tay của Hứa Thiên, rõ ràng rất thân thiết với cô.
Cao Huân đang lái xe khẽ nói: “Động vật nhỏ còn cảm nhận được con người đối xử với nó là tốt hay xấu, huống chi là một đứa trẻ biết nói biết đi.”
Ngoài mặt Hứa Thiên bình tĩnh, nhưng trong lòng lại căng thẳng muốn chết, sợ lỡ lời làm con bé không vui, mất đi sự tin tưởng khó có được này: “Em thích chị gọi em là Ni Ni đúng không? Em có thể gọi chị là chị Hứa, cũng có thể gọi dì Hứa. Sau này em không cần phải đi ăn xin ngoài đường nữa...”
Thấy vẻ mặt mờ mịt của con bé, sợ con bé không hiểu, cô lại đổi giọng: “Tức là không cần phải đi xin cơm nữa, không cần phải đói bụng, không cần phải chờ người ta ném tiền cho em, sau này mặc kệ em ở đâu, ngày ba bữa đều được ăn no.”
Cô bé nghiêng đầu, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng nhìn vẻ mặt của con bé thì chắc đã hiểu.
Tiểu Tạ thấy trò chuyện có hiệu quả, lập tức chen vào: “Ni Ni, lúc nãy chúng ta ăn đùi gà ở nhà ăn có ngon không?”
Nghe thấy đùi gà, cô bé quay đầu nhìn Tiểu Tạ một cái, mắt sáng lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT