Ninh Việt lập tức hỏi: “Dư Đại Lực tát cậu sao? Hay đẩy cậu?”
Hồng Đào càng thêm căng thẳng, cậu ta giơ tay phải lên, có vẻ lại muốn sờ mặt, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, vội vàng giấu cả hai tay xuống gầm bàn. Sau đó cậu ta khó chịu nuốt nước bọt, cổ họng chuyển động, có vẻ đang cố gắng kìm nén sự sợ hãi.
Hứa Thiên thở dài: “Xem ra là tát cậu rồi, cái tát này khiến cậu nhớ tới người ba bạo hành gia đình bị giết của cậu đúng không? Có phải cậu muốn giúp Liễu Thúy Nhi giết ông ta không? Giống như hồi nhỏ anh giúp mẹ cậu giết ba cậu vậy.”
"Câm miệng! Câm miệng!" Hồng Đào đột nhiên suy sụp, cả người cậu ta run rẩy, gào lên: “Mấy người câm miệng hết cho tôi, tôi không giúp mẹ tôi!”
Hứa Thiên muốn thừa thắng xông lên, tiếp tục kích thích cậu ta: “Cậu hét cái gì? Nóng nảy như vậy, người không biết còn tưởng trên người cậu có gen bạo lực của ba cậu!”
Mặt Hồng Đào dữ tợn, giống như bị sỉ nhục: “Mấy người câm miệng cho tôi! Đừng có sỉ nhục người khác! Ba tôi là ba tôi, tôi là tôi!”
Ninh Việt tiếc nuối lắc đầu: “Hồng Đào, tôi vốn tưởng cậu là anh hùng giúp đỡ kẻ yếu, nhưng nhìn vẻ mặt dữ tợn đáng sợ của cậu, còn dọa đồng chí nữ của chúng tôi, tôi thấy cậu không bắt nạt Liễu Thúy Nhi đã là may lắm rồi. Nói đi, cái chết của cô ấy rốt cuộc có liên quan gì tới cậu không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play