"Tôi không nhớ, toàn bộ đều không nhớ!" Hồng Đào dần dần trở nên cáu kỉnh.
Cao Huân lại không chịu buông tha cho cậu ta: “Không nhớ? Cậu nhớ cậu viết bài tập ở ngoài, nhớ mẹ cậu gọi ba cậu ăn cơm, không nhớ mẹ cậu làm món gì sao? Nhà cậu rộng bao nhiêu? Bếp có xa không? Nhà cậu có bàn ăn còn có bàn học? Cậu viết bài tập trên bàn học, mẹ cậu bày cơm ra bàn ăn, sau đó đi gọi ba cậu?”
Gia cảnh của Hồng Đào không tốt, mới chạy đến nhà tang lễ làm việc, mẹ cậu ta không có lương hưu, có lẽ luôn là lao động thời vụ, điều kiện ăn ở không được tốt lắm.
Giống như khu nhà tập thể, chỗ nhỏ, thậm chí có thể phải ra hành lang bên ngoài nấu cơm, đúng là không thể có bàn học riêng cho cậu ta được.
"Không nhớ không nhớ, toàn bộ không nhớ! Lúc đó tôi bị kích thích, chuyện ngày đó tôi đều không nhớ." Hồng Đào ôm đầu lắc lư thân thể, giọng nói the thé.
Hứa Thiên không khỏi nói: “Tôi thấy bây giờ cậu mới là bị kích thích đấy, chuyện ngày đó cậu không thể nào quên được, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì.”
Hồng Đào dùng tay phải véo vào lòng bàn tay tay trái, hình như đang khống chế cảm xúc của mình, nửa ngày sau mới thở dài một tiếng: “Có gì hay mà nói, ba tôi mắc bệnh cấp tính, tôi không phát hiện, mẹ tôi về mới phát hiện, lúc phát hiện thì người đã cứng rồi, hàng xóm giúp gọi xe tang. Chuyện cũ rích, có gì hay mà nói chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play