Ninh Việt cũng bắt đầu bất lực, chú lớn tuổi này đúng là nửa ngốc, có những vấn đề rất rõ ràng, nhưng có những việc lại cố chấp, hơn nữa một khi đã nhận định thì dù anh giải thích thế nào, ông ấy cũng không để ý.
Trong đầu ông ấy, Tôn Xuân Miêu bị cảnh sát bắt đi rồi tự sát, vậy chính là bọn họ giết chết. Đến giờ cơm, đưa cơm cho ông ấy, ông ấy lại ngạc nhiên nói: “Còn có cơm ăn sao? Các người không đánh tôi? Không giết tôi? Vậy ảnh đâu?”
Bây giờ chụp lại không dễ dàng như thời hiện đại, Hứa Thiên chỉ có thể xé một tấm ảnh từ hồ sơ vụ án ra để an ủi ông ấy: “Sẽ mang đi chụp lại ngay, đội không chi trả được thì tôi tự bỏ tiền túi, chú yên tâm, tôi sẽ không lừa chú.”
Chú Tôn không biết gì về việc chi trả, vừa nhìn thấy ảnh con gái thì quên hết mọi thứ, ngây ngô cười nói: “Là nó, đúng là Miêu Miêu.”
Cục trưởng Hạ cũng bế tắc, Bí thư Mạc chỉ nói sổ sách là do ông ta ghi, tham ô là do ông ta làm, những thứ khác đều không nói, nhưng rõ ràng hai ghi chép đầu tiên có liên quan đến vụ án, nhưng ông ta lại nói lúc đó nhận tiền ít nên không ghi.
Bây giờ nhìn thấy giấy chứng nhận công tác của Mạc Kiệt, Cục trưởng Hạ cười khổ: “Tôi đã nói rồi mà, Lão Mạc là một đồng chí đáng tin cậy, cuối năm nay là về hưu rồi, sao có thể xảy ra chuyện này. Hơn nữa ông ta bị phát hiện không biết hối cải, lại còn tỏ vẻ anh dũng hy sinh, hóa ra là để bảo vệ con trai út!”
Cục phó Lý cũng đi theo đến, vô cùng cảm khái: “Mạc Kiệt sao lại là loại người này!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play