Mắt chú Tôn sáng lên: “Thật á? Tôi được xem sao?”
Tiểu Liêu lập tức nói: “Không chỉ được xem, chúng tôi còn có thể giúp chú chụp lại mang về.”
“Được được, tôi đi, tôi đi cùng các người, bảo tôi làm gì cũng được! Chỉ cần cho tôi một tấm ảnh thôi, một tấm thôi, tôi không có tấm nào cả, sau này mẹ của Miêu Miêu cũng không cho tôi nhìn nó nữa.”
Chú Tôn giơ một ngón tay lên, vô cùng kích động nói.
Hứa Thiên thở dài, mặc kệ ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, Tôn Xuân Miêu chắc chắn đã vô cùng thất vọng về ba mẹ nuôi mình, nếu không sẽ không cầm những đoạn cơ thể của họ vứt lung tung.
Tôn Khải không phải ba ruột, thay đổi thái độ đối với con gái còn có lý do, vậy người mẹ kia rốt cuộc đang nghĩ gì, lại để con gái mình làm chuyện đó?
Chú Tôn ban đầu không muốn thay quần áo, bây giờ vừa nghe nói được đi thành phố, còn được xem ảnh của con gái, chú lập tức thu dọn, chỉ là trong đống quần áo kia của chú hoàn toàn không chọn được bộ nào sạch sẽ, loay hoay mãi lại mặc một chiếc áo bông nửa cũ nửa mới ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play