"Đó là con dâu tôi, là vợ của con trai tôi, là mẹ của cháu trai tôi, đương nhiên tôi lo lắng cho con bé, làm ra vẻ gì? Tôi biết ngay bọn họ sẽ bao che cho cô!" Dì Phương nói xong còn muốn khóc lóc.
Hứa Thiên chậm rãi thở dài: “Đội trưởng Ninh, tôi thấy bà ta không nên ở trong phòng tiếp đón, biết mà không báo, gây hiểu lầm cho vụ án, có phải nên đưa vào phòng thẩm vấn, thẩm vấn cho kỹ không?”
Ninh Việt còn chưa nói gì, chân dì Phương mềm nhũn, phịch một tiếng ngồi trở lại ghế, mặt trắng bệch.
Ninh Việt vừa nhìn bộ dạng này của dì Phương, còn có gì không hiểu, lập tức bảo người đưa bà ta lên phòng thẩm vấn trên lầu.
Tất nhiên dì Phương không chịu đi, bà ta la hét: “Ai trông Tiểu Bảo nhà tôi, các anh không được bắt tôi, con trai tôi còn chưa về, Tiểu Bảo nhà tôi bị các anh đưa đi đâu rồi? Không được, tôi phải gọi điện cho Chủ nhiệm Chung!”
Ninh Việt thở dài một tiếng: “Dì Phương, đừng làm ầm ĩ nữa, bà mà thật sự phạm tội, thì chủ nhiệm nào cũng không cứu được bà đâu. Chuyện nhỏ thì có thể giúp bà, nhưng án mạng, người ta trốn còn không kịp, không thể vì bà mà làm chuyện trái kỷ luật.”
Sắc mặt dì Phương càng khó coi, thấy anh lấy còng tay, có vẻ như làm ầm ĩ nữa thì sẽ còng lại áp giải đi, bà ta lập tức không dám la hét nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT