“Ừm”
Lần này đến lượt anh hai kinh ngạc, hắn đã sớm điều tra Lục Yến Trạch từ trong ra ngoài, hắn bị đánh? Ai tin cơ chứ.
“Xin lỗi, anh hai.”
Trên giường, Lục Yến An đột nhiên lên tiếng, cậu cúi mắt, mím chặt môi, ngón tay vô thức quấn lấy ga trải giường, như thể đang che giấu sự lo lắng của mình.
“Đều là lỗi của em, lúc đó đầu em đau quá nên muốn ngủ một lát, không ngờ tỉnh dậy lại quên mất chuyện này.”
Anh hai tuy không hiểu cậu ta đang nói gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Lục Yến An, hắn bỗng nhiên hiểu ra, cảnh giác nhìn Lục Yến Trạch, giận dữ nói: “Mày có sao không? An An bị mày hại ra nông nỗi này, mày còn cố ý đến đây kiếm chuyện với nó?”
Lục Yến Trạch cười nhạo một tiếng.
Ôn Gia Nhiên nhẹ giọng nói: “Không có, tôi chỉ đến thăm em ấy thôi”
Anh hai cau mày sâu hơn, theo bản năng che chắn trước Lục Yến An, chắn kín cửa ra vào, ngẩng cằm: “Vậy giờ mày thăm xong rồi, mau về đi.”
Ôn Gia Nhiên cúi đầu, tóc mái trên trán rũ xuống một bóng râm, che kín vẻ mặt của cậu, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Được.”
Anh hai nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cậu, không biết vì sao, bỗng cảm thấy trong lòng rất khó chịu, hắn có chút bực bội quay đầu đi, giây tiếp theo, bị mẹ Lục hung hăng vỗ một cái vào cánh tay.
Hắn kinh ngạc kêu lên: “Mẹ! Sao mẹ lại đánh con?”
Đón chờ hắn là cái tát thứ hai của mẹ Lục: “Đây là thái độ của con khi nói chuyện với em trai sao? Nó đang nằm viện, con không thấy à?”
Anh hai che cánh tay có chút tủi thân lẩm bẩm: “Đâu phải con bảo nó đi đánh nhau với người ta? Nó vốn thích đánh nhau mà, liên quan gì đến con.”
“Con...”
Mẹ Lục làm bộ còn muốn đánh, Ôn Gia Nhiên nói: “Mẹ, nếu anh hai không chào đón con như vậy, con về trước đây.”
Giọng cậu bình tĩnh như đang bàn luận về thời tiết, nhưng trong mắt lại ẩn chứa nỗi mất mát khó nhận ra.
Lục Yến An trên giường: “...”
Sao cứ cảm thấy tình huống này quen thuộc đến lạ???
Anh hai liếc nhìn bộ quần áo bệnh nhân trên người Ôn Gia Nhiên, có chút không tự nhiên nói: “Ai bảo tao không chào đón mày? Tao chỉ là... chỉ là không muốn mày bắt nạt An An.”
Mấy ngày nay trong lòng mẹ vẫn luôn không thoải mái, hắn vẫn nên đừng làm bà bực bội.
Dường như tìm được một lý do hợp lý cho hành vi của mình, cả người anh hai phấn chấn hẳn lên, hắn càng nói càng hăng say: “Mày nhìn cánh tay của mày đi, rồi nhìn An An xem, nó gầy như con gà con vậy mà mày còn ngày nào cũng bắt nạt nó, mới về được mấy ngày mà đã hại nó phải nhập viện...”
Hắn dừng lại bổ sung: “Mày cũng là em trai của tao, sống hòa thuận với An An, nhà mình điều kiện thế này còn không nuôi nổi mày sao?”
Vẻ mặt Lục Yến An thay đổi, cậu âm thầm nghiến chặt răng.
Ngược lại Ôn Gia Nhiên lại mỉm cười lên tiếng: “Được.”
Qua hai lần tiếp xúc này, cậu đã nắm rõ tính cách của anh hai, nóng nảy dễ giận nhưng lại ngốc nghếch đáng thương, bị Lục Yến An coi như thằng hề mà chơi đùa còn không biết, nhưng nếu nói hắn có ý xấu gì thì cũng không phải, chủ yếu là hắn căn bản không nghĩ được đến những chuyện đó.
Tổng kết lại thì là một kẻ ngốc thẳng tính, đối với người như thế này thì chỉ cần thuận theo hắn là được.
Quả nhiên, anh hai thấy thái độ Lục Yến Trạch lần này tốt như vậy, lập tức có chút bối rối, hắn ú ớ nửa ngày cuối cùng chẳng nói gì, quay đầu vào phòng bệnh đi múc cơm cho Lục Yến An.
Mẹ Lục biết tính cách của đứa con trai này, có thể khiến hắn nói ra những lời này đã là khó cho hắn rồi, vội vàng đứng ra giảng hòa, bà nhẹ nhàng kéo tay Lục Yến Trạch nói nhỏ: “Thằng hai nhà mẹ nói chuyện thẳng thừng, con đừng giận, mẹ sẽ dạy dỗ nó tử tế.”
“Không sao đâu ạ.”
Ôn Gia Nhiên cong cong khóe mắt: “Con thấy anh hai rất thú vị.”
Mẹ Lục nghẹn lời, đơn giản không tiếp tục chủ đề này nữa, kéo Ôn Gia Nhiên vào phòng.
Ôn Gia Nhiên tìm một chiếc ghế sofa ngồi xuống, trò chuyện vài câu với mẹ Lục, bên tai thường xuyên truyền đến tiếng anh hai dỗ Lục Yến An ăn cơm.
“An An, em ăn cái này đi, em cần bổ sung dinh dưỡng.”
“Em không muốn ăn.”
“Ngoan nào.”
Ôn Gia Nhiên: “...”
Cậu lặng lẽ hỏi trong lòng: “Hai người họ vẫn luôn như vậy sao?”
Lục Yến Trạch cảm thấy có chút mất mặt: “Sao tôi biết được? Lục Yến An chơi với anh ta như chơi với cún con vậy.”
Ôn Gia Nhiên: “...”
Thôi được rồi.
Dù sao là anh trai của anh chứ không phải anh trai của tôi.
Một lát sau, người cậu mong đợi vẫn không đến, Ôn Gia Nhiên nhịn không được có chút sốt ruột, cậu không thể ở mãi ở đây, nghĩ đến hôm nay có thể phải ra về tay trắng, cậu liền không nhịn được oán giận: “Bạn của cậu chậm quá đấy.”
Lục Yến Trạch không thể tin được: “Cái này cũng có thể trách tôi sao?”
"Thế không thì sao? Trách tôi à?" Ôn Gia Nhiên phản bác một cách đầy lý lẽ.
Lục Yến Trạch: “...”
Hồi lâu sau, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu không nói lý!”
Đúng lúc hai người đang cãi nhau, mẹ Lục đi ra ngoài nghe điện thoại, Lục Yến An đại khái là cảm thấy phiền với anh hai, nằm trên giường nhắm mắt lại, ra vẻ đã ngủ.
Anh hai nhìn nhìn người này, nhìn nhìn người kia, hào hứng tiến đến trước mặt Ôn Gia Nhiên nói: “Mẹ đã nói với mày chưa?”
“Nói gì?”
“Chuyện An An không cần dọn ra ngoài ấy.”
“À.”
Ôn Gia Nhiên lúc này đang bực mình, căn bản không muốn nói thêm gì với hắn.
Anh hai nghẹn lại, hắn nhịn rồi lại nhịn vẫn không nhịn được: “Mày không hỏi tao vì sao à?”
Ôn Gia Nhiên nâng mí mắt: “Vì sao?”
Anh hai hớn hở nhe ra hàm răng trắng: “Thằng bé từ nhỏ đã yếu ớt, giờ lại bị thương, mẹ sợ nó ở một mình không tự chăm sóc được, chắc giờ không nói với mày vì không biết phải nói thế nào thôi.”
Hắn vỗ vỗ cánh tay Ôn Gia Nhiên, chân thành nói: “Tao quyết định rồi, tao không đi du lịch với bạn nữa, tao muốn ở nhà trông chừng tụi mày, giúp tụi mày bồi dưỡng tình cảm anh em!”
Ôn Gia Nhiên thật sự có chút không hiểu mạch suy nghĩ của hắn, cậu nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại, hồi lâu mới khó khăn nói: “Tôi thấy hành vi này của anh rất có giá trị nghiên cứu nhân loại học, kiến nghị xin một chút di sản văn hóa phi vật thể.”
“Hả?”
Anh hai nghi hoặc gãi gãi tóc: “Có ý gì?”
“Khen anh đấy, không có gì đâu.”
Anh hai đột nhiên cảm thấy người em trai này cũng không đáng ghét như vậy: “Mày cũng thế, mày cũng thế, dù sao chúng ta là song sinh mà.”
Ôn Gia Nhiên: “...”
Ai song sinh với anh chứ!
Lục Yến Trạch có chút không thể chịu nổi: “Cậu không thể đừng để ý đến anh ta sao?”
Ôn Gia Nhiên vừa định nói, điện thoại vang lên một tiếng, mở ra xem, là tin nhắn Trần Vọng gửi đến.
[Họ bắt taxi rồi, hẳn là đã qua.]
Trái tim đang sốt ruột của Ôn Gia Nhiên lập tức bình tĩnh lại, cậu vui vẻ cong cong khóe miệng, một tay kéo lấy tay anh hai, chân thành nói: “Anh hai, bây giờ em thấy anh là người tốt!”