Mấy hôm sau, trời đổ mưa.
Thôn Vân Tây ngập trong làn mưa xám nhạt, những con đường đất loang lổ dấu chân người, nhưng căn nhà nhỏ nơi triền đồi thì đã không còn khói bếp.
Hạ Diệp đã đi.
Không phải rời đi trong âm thầm. Mà là… bị buộc phải rời đi.
---
Ngày hôm đó, khi quân nước Tề đã rút, và khói đao binh tan vào mây mù phương Bắc, nàng trở vào nhà thu dọn lại những gì hắn để quên. Không cảm xúc, không thẫn thờ. Chỉ có điều, khi gấp chiếc áo xám, tay nàng giữ rất nhẹ.
Không phải vì áo còn hương mùi thuốc, mà là vì… nơi này, đã không còn là của riêng nàng nữa.
Khi nàng định gom hết mọi thứ đốt đi — thì cổng nhà bị gõ ba tiếng.
Tiếng gõ ấy không giống dân thôn. Cũng không giống quân binh.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT