Rời bến sông, hai người một con chó chuyển đến Túy Tiên Lâu, đi nếm thịt dê nướng, cá chưng, vịt sốt. Lại gọi thêm món anh đào đặc sữa đặc trưng ở đây. Ăn được một nửa, Nguyễn Nhạc thấy một ca nhi ở bàn bên cạnh đang uống rượu. Rượu đó không phải màu vàng, trắng bình thường, mà thiên về màu tím.
Ứng Lệ nhìn thấy, gọi tiểu nhị mang một bình. Nguyễn Nhạc nghĩ đến vị rượu cay nồng trước đây ở nhà, cậu rót một ly, cẩn thận nhấp một ngụm, sau đó mắt sáng rực: “Ứng Lệ, chua chua ngọt ngọt, cái này dễ uống!”
Ứng Lệ cũng nếm một ly: “Quả thật vậy.”
Cái này chẳng khác gì uống nước đường. Nguyễn Nhạc uống một hơi hết hơn nửa bình, chờ ra khỏi tửu lầu mới thấy không đúng, trước mắt đang say xe.
Cậu cúi đầu cười hai tiếng. Không biết sao, đặc biệt muốn dính lấy Ứng Lệ. Cậu đi qua kéo tay Ứng Lệ, đầu cọ cọ vào cánh tay hắn mấy cái, trong giọng nói là sự dính dấp mà cậu không nhận ra: “Ứng Lệ, Ứng Lệ.”
“Ừm?” Ứng Lệ kinh ngạc. Ở bên ngoài, hai người họ nắm tay cũng chỉ ở chỗ không người hoặc ít người. Giờ trên đường phố náo nhiệt, lòng bàn tay chợt có thêm một bàn tay thon dài.
Trong lòng hắn run rẩy, khóe môi là nụ cười không thể nén lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play