Ứng Lệ đến tiệm thợ rèn trước, nói ra những món đồ mình cần rồi trả tiền đặt cọc. Hắn đi thẳng vào sâu bên trong Tây Thành.
Từ huyện Phong Lâm đến An Châu, cửa thành tiện nhất chính là Tây Môn. Trước đây hắn từng đến đây bán da lông nên rất quen thuộc.
Cách cửa hàng bán da lông của hắn không xa có một quán nhỏ, ông lão ở đó bán đủ loại thuốc bột kỳ lạ. Ông từng kéo hắn mua một lần, lần đầu tiên thấy thứ này nên hắn thấy rất mới lạ, bèn mua một gói thuốc bột để làm người ta mất tiếng, về cho con chuột trong phòng ăn thử, không ngờ nó không kêu nữa.
Nhưng cũng vì thế mà nhiều đồ vật trong phòng bị gặm mất, sau này vẫn phải nhờ Bánh Nướng Lớn bắt từng con cắn chết mới xong.
Hắn đi trên phố, rẽ một cái liền thấy ông lão vẫn còn ở đó. Hắn bước nhanh đến, nhìn những chai lọ màu sắc khác nhau trên cái rương, biết ngay đây không phải thuốc bình thường, hắn nói: “Mỗi loại cho ta một phần.”
Ông lão với đôi mắt đục ngầu nhìn hắn một lúc rồi nói: “Hậu sinh, ngươi trông quen mắt quá.”
Ứng Lệ: “Ta thấy ngươi không quen.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT