Mí mắt Ứng Lệ giật một cái, ở trong huyện khi đó là hắn nói lỡ miệng, hắn đem chỗ bẩn lau sạch sẽ, lại đem Nguyễn Nhạc nhét vào trong chăn: “Ta tưởng chờ thêm năm hai ta đi châu phủ chơi chơi.”
“Châu phủ?” Nguyễn Nhạc trở mình nằm sấp trên gối đầu, cậu nghe nương nói qua vài lần về châu phủ, huyện Phong Lâm bọn họ thuộc về An Châu.
Nghe nói ca nhi, tỷ nhi ở An Châu nhu mỹ, thanh âm nhỏ nhẹ, lại có một con sông chảy dài qua châu phủ, so với huyện của bọn họ muốn lớn hơn rất nhiều.
Nguyễn Nhạc nghĩ nghĩ, thu hồi thần sắc chờ mong, lắc đầu nói: “Không đi, không đi, quá xa.” Chuyến đi này cần bạc tất nhiên không ít.
Nguyễn Nhạc mím môi, cậu phải học được tiết kiệm bạc, không quá tình nguyện không muốn đi.
Ứng Lệ lập tức nhìn ra sự do dự của Nhạc ca nhi, lại nói: “Vẫn nhớ rõ công văn quản sự sòng bạc cho ta không? Mấy ngày trước ta đi bái phỏng, chủ tiệm sòng bạc không ở, quản sự nói, chủ tiệm đã trở về An Châu, cái sòng bạc này chỉ là một cửa hàng nhỏ nhất của nhà chủ tiệm.”
“Nhạc ca nhi, trồng trọt cũng không phải là nguồn thu duy nhất, ta muốn đi ra ngoài xem thử, nếu không đi săn nữa, vậy phải tìm công việc khác.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play