Ứng Du nuốt nước xuống: “Quán trà?”
Nguyễn Nhạc vội gật đầu không ngừng: “Trước kia ta cùng Ứng Lệ đi quán trà nghe chuyện, ngươi kể chuyện xưa cùng với tiên sinh kể chuyện bên trong giống nhau, nói rất hay.”
Ứng Du đã nghe qua quán trà Tam Thịnh, cũng đã từ xa nhìn qua, bất quá nhà hắn không có tiền dư để hắn vào bên trong thưởng thức, chỉ là mỗi lần đi ngang qua, hắn dựng tai lên nghe lén vài câu.
Nhưng Nguyễn Nhạc lại khen hắn giống tiên sinh kể chuyện, khóe môi Ứng Du sắp nứt đến mang tai, xua xua tay: “Sao có thể, tiên sinh kể chuyện đều là có bản lĩnh lớn, ta một người lăn lộn ở trong thôn, sẽ không giống nhau được.”
Nguyễn Nhạc không hiểu lắm vì sao Ứng Du lại khiêm tốn như vậy, cậu vươn đầu qua, thực nghiêm túc nói: “Giống nhau, ngươi rất lợi hại.”
Làm gì có ai khen hắn như vậy, trong lòng Ứng Du còn chưa kịp vui mừng, cảm nhận được ánh mắt lạnh nhạt của Lệ ca bên cạnh, còn chưa nảy sinh tâm tư đã bị chính hắn cắt đứt.
Đây chính là ca phu, không thể suy nghĩ loạn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT